Trời nhá nhem tối, nhà ông Bắc lại
bắt đầu to tiếng. Bà con hàng xóm không ai là không biết cậu Đạt, con trai ông
luôn bất hòa với cha. Đạt luôn cho rằng cha là người không biết điều, luôn chửi
bới và không yêu quý mình.
Mâu thuẫn ngày càng cao, khiến cho
hai cha con không còn giữ được chừng mực, ranh giới, Đạt trở nên hỗn láo và
nặng lời với cha. Nhiều lần cậu bỏ nhà đi mà chẳng cần biết cha giận dữ thế
nào. Bà Thu, mẹ Đạt rất đau lòng mỗi khi thấy hai cha con cãi vã, thật xấu hổ
với hàng xóm, láng giềng.
Ông Bắc Tết tới này là tròn 60
tuổi. Ông là cựu quân nhân từng tham gia cuộc kháng chiến trường kỳ giải phóng
dân tộc, giờ đây là một người nông dân cần cù, chất phác, tính tình cương trực
và rất thương người. Mười năm trước, ông hiến một quả thận cho ông Chu, người
cùng làng, là bạn chiến đấu cũ. Giờ đây tuổi đã cao, mấy năm gần đây, sức khỏe
ông không được tốt, không làm được việc nặng, hơn nữa lại sinh ra cáu bẳn, hay
nóng giận vô cớ.
Ông với cậu Đạt như nước với lửa,
hai cha con chỉ nói với nhau được dăm ba câu là lại xảy ra mẫu thuẫn. Tháng
trước, cậu Đạt nghe người ta đồn thổi rằng: cậu không phải là con đẻ của ông
Bắc, rằng ông Bắc bị ảnh hưởng của chiến tranh nên mất khả năng sinh sản. Nghe
đồn đại vậy thôi, chẳng biết đúng hay sai, Đạt sinh ra mặc cảm và càng khẳng
định một điều là cha không hề thương mình.
Đạt năm nay đã học đại học năm
cuối, nhưng cậu thường lêu lổng, quan hệ yêu đương phức tạp. Một hôm, cậu dẫn
cô bạn gái về nhà ra mắt cha mẹ. Nhìn cô gái tóc xanh tóc đỏ, xâu mày, xâu mũi
trông thật lố bịch, ông Bắc tỏ vẻ không hài lòng, liền góp ý riêng với con trai:
- Cha thấy cô gái này không hợp
với gia đình này đâu, con hãy biết giữ giới hạn.
Thấy cha phản đối, Đạt cảm thấy
nóng gáy, tức tối, đợi lúc bạn gái về rồi cậu mới sinh sự với cha:
-
Cha thì biết cái
gì, thanh niên chúng con bây giờ phải thế mới sành điệu, cha không đồng ý thì
mặc cha, con thích là được.
Ông Bắc khuyên dặn con không được,
trong người bực dọc, hai cha con lời qua tiếng lại khiến cho cái nhà không khác
gì cái chợ. Sự nóng giận của hai người đã lên đỉnh điểm.
- Ừ, mày đủ lông đủ cánh rồi không
thèm nghe lời lão già này nữa chứ gì, từ nay không cha con gì hết, mày cuốn xéo
ngay khỏi nhà tao, đừng để tao điên, ông Bắc vừa nói vừa thở hổn hển trong cơn
giận dữ.
Đạt cũng không nhịn cha nữa, văng
lời nói hỗn láo:
- Ông tưởng tôi thích ở cái nhà
này lắm hả? Được, tôi sẽ đi luôn. Đúng là cái lão già ăn hại, chẳng biết làm
gì, chỉ biết chửi rủa.
- Mày nói cái gì, thằng mất dạy!
- Tôi biết tôi không phải con ông
nên ông mới ghét bỏ tôi như thế, từ nay tôi cũng không thèm về cái nhà này nữa!
- Mày nói sao thằng khốn nạn. Mày
đúng là thằng con bất hiếu!
Đạt bỏ đi, để lại cục tức cho ông
Bắc. Ông từ từ ngã khuỵu, không nói được lời nào. Cơn phẫn nộ làm cho ông cảm
thấy có cái gì đó mắc nghẹn ở cổ, nằm xõng xoài dưới nền đất bất tỉnh. Bà Thu
hoảng quá chạy ra lay lay, xoa bóp mãi ông mới tỉnh táo trở lại.
Bảy ngày sau, ông Bắc, bà Thu nhận
được tin từ phía cảnh sát: Đạt bị tai nạn giao thông rất nặng khi đua xe trên
đường phố. Hai ông bà già gom góp vay mượn tiền bạc của bà con lối xóm lập tức
đến bệnh viện để lo chữa chạy cho con.
Đến trước cửa phòng cấp cứu rồi mà
cái sĩ diện trong ông Bắc lớn quá, ông quyết định không vào với con, để mặc bà
Thu một mình khóc lóc bên đứa con trai đang hôn mê bất tỉnh. Bà Thu hỏi bác sĩ
trong nước mắt:
-
Cháu nhà tôi có
sao không hả bác sĩ?
Bác sĩ nói với giọng khẩn trương nhưng
rất điềm đạm:
-
Bác thật bình
tĩnh nghe tôi nói này: Con trai bác hiện tại trong tình trạng
rất nguy kịch,
chúng tôi chỉ duy trì được trong vòng 24 giờ, nếu không phẫu thuật thay thận
kịp thời thì không bảo đảm được tính mạng của cậu ấy.
Nghe đến đây, bà Thu rụng rời chân
tay, khóc lóc đau khổ và cầu xin các bác sĩ ra tay cứu giúp.
Trong lúc nước sôi nửa bỏng thế
này mà ông Bắc vẫn giữ nguyên thái độ không chịu gặp con trai, dù rằng Đạt đang
hôn mê bất tỉnh.
Gần nửa ngày trôi qua, ông Bắc
quyết định nói với bà Thu:
- Bà cứ ở đây với nó, để tôi đi
gặp mấy anh em, bạn bè xoay xở, vay mượn tiền, chứ tình hình này không ổn đâu,
chi phí cho ca phẫu thuật lớn lắm, có bán cả 5 lần cái gia sản nhà mình chưa
chắc đã đủ!
Bà Thu mặc dù đang rối trí
nhưng cũng đành ngậm ngùi để ông Bắc đi.
Thế rồi tối hôm ấy, cuối cùng ca
phẫu thuật cũng được diễn ra kịp thời, và thật diệu kỳ, ca phẫu thuật thành
công ngoài sức tưởng tượng.
Năm ngày sau phẫu thuật, Đạt đã
dần tỉnh táo và được chuyển về khoa hồi sức cấp cứu. Buổi sáng hôm ấy, sau khi
tỉnh dậy, Đạt hỏi cô y tá:
- Ai đưa tôi vào bệnh viện
thế? Gia đình tôi có ai ở đây không?
- Anh bị tai nạn giao thông, người
dân đưa anh vào đây! Mẹ anh có đến đây lo phẫu thuật cho anh!
- Vậy mẹ tôi đâu?
- Tôi không biết, sáng hôm nay vẫn
thấy bác gái ở đây mà.
Cô y tá vừa nói xong thì bà
Thu trở vào. Vừa nhìn thấy con trai, bà bật khóc.
Ba ngày nữa lại trôi qua, Đạt vẫn
không hề thấy ông Bắc đến. Lần này Đạt không còn nhịn được nữa, cậu nói với mẹ:
- Ông ta đúng là người cha vô
trách nhiệm. Con đã nói với mẹ rồi, ông ta không hề thương con, vậy mà mẹ không
tin.
Bà Thu ôm mặt khóc:
- Con đừng nói vậy tội nghiệp cha
con, cha con lúc nào cũng thương con mà. Con đừng nóng giận kẻo ảnh hưởng đến
sức khỏe, bây giờ con rất yếu.
- Mẹ lại còn bênh ông ấy nữa, con
không bao giờ chấp nhận một người cha như thế!
Bà Thu u uất, vẫn ôm mặt khóc nức
nở, không biết phải nói với con trai như thế nào.
Ba ngày nữa lại trôi qua, lúc này
Đạt đã bình phục rất nhiều, cậu đã nói nhiều hơn, ăn uống cũng tốt hơn. Nhìn bà
Thu vẫn buồn lắm…
Trong lòng Đạt vẫn còn giận cha,
dù cậu nghĩ cha không thương mình nhưng mấy ngày nằm viện cậu vẫn như ngóng chờ
xem ông Bắc có đến hay không, cậu cho cha mình thêm một cơ hội để khẳng định
một lần cuối cùng tình yêu thương của cha dành cho mình đến đâu.
Hôm nay cậu lại tức tối nói với mẹ:
-
Con thật không
ngờ ông ta lại là người tệ bạc và vô tình đến như thế. Từ nay con sẽ cắt đứt
tình cha con với ông ta.
Lúc này bà Thu không còn chịu đựng
được nữa, bà bật lên những tiếng khóc rưng rức và phẫn uất. Bà lấy trong túi áo
ra một tờ giấy được gấp vuông vắn đưa cho Đạt và nói:
- Con ơi! Con hiểu lầm cha rồi!
Đây là những gì mà cha muốn nói với con.
Đạt ngơ ngác không hiểu chuyện gì,
tay run run mở mảnh giấy, đó là một bức thư mà ông Bắc viết riêng cho cậu:
“Con trai yêu quý của cha! Khi con đọc được lá
thư này, cũng là lúc cha không còn tồn tại trên cõi đời này nữa”.
Đọc đến đây, Đạt vẫn chưa hiểu
chuyện gì đã xảy ra với cha, cậu giật mình hoảng hốt và không tin vào mắt mình,
dường như khóe mắt và sống mũi cậu cay cay.
“Trước tiên cha mong con tha lỗi cho cha, bởi
những gì cha đã làm cho con không vui, cha cũng chưa phải là một người
cha tốt, cha không tài giỏi gì nên chưa lo cho con được bằng người.
Nhưng cha khẳng định một điều, đó
là cha luôn dành tình thương yêu này cho con, dù rằng cha con ta có những lúc
hiểu lầm và nóng giận với nhau…
Chỉ cần con trai của cha được khỏe
mạnh và có một tương lai tốt thì cha đã mãn nguyện rồi…
Cha mong con hãy sống thật tốt để
không phụ lòng mong mỏi của cha mẹ, dù ở phương trời nào cha cũng vẫn luôn
hướng về con và lo lắng cho con. Cha thương con nhiều lắm…
Hôn con!!!”
Đạt đọc xong lá thư tuyệt mệnh của
cha rồi rưng rưng nước mắt, nhưng cậu vẫn chưa hiểu hết sự tình, tại sao cha
lại “không còn tồn tại” nữa.
-
Thế này là thế
nào hả mẹ? Đạt nói như hét, hai hàng lệ rơi lã chã trên trang giấy làm nhòe
những dòng chữ của cha.
Lúc này bà Thu quyết định kể hết
sự tình cho Đạt nghe, bà vừa kể vừa khóc, những giọt nước mắt đau đớn của tình
nghĩa vợ chồng:
- Cha con nói dối mẹ là đi lo tiền
phẫu thuật cho con. Thực ra, cha con đã nói chuyện với bác sĩ về tình trạng của
con. Việc tìm người hiến thận để cứu sống con chỉ là vô vọng. Cha con đã thông
báo với bệnh viện và để lại di thư trước khi tự sát, dành quả thận cuối cùng
của mình để cứu con...
Bà Thu khóc rưng rức vì đau
khổ, bà không thể nói thêm được gì nữa. Nghe mẹ nói đến đây, Đạt không thể nào
chịu đựng nổi. Đạt đã thét lên trong sự đau đớn quằn quại, với cơ thể yếu ớt.
Đạt đã hiểu tình thương thực sự của cha đã dành cho mình, vậy mà bấy lâu nay
cậu từng hiểu sai về cha. Cha đã hy sinh cả cuộc đời này cho Đạt, đến cả mạng
sống của mình cha cũng không cần, cha sẵn sàng đánh đổi để cho Đạt được tiếp
tục sống và làm người.
Đạt khóc như chưa bao giờ được
khóc, hai mẹ con ôm nhau nức nở trong nỗi buồn đau thảm thiết. Và lần đầu tiên
trong đời đạt đã thốt trên vành môi:
- Cha ơi! Cha hãy tha lỗi cho con.
Đứa con bất hiếu này xin nguyện sẽ sống thật tốt để không phụ công ơn của cha!
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét