Có hai hạt giống nằm cạnh nhau trên
một mảnh đất màu mỡ khi mùa xuân đến.
Hạt giống thứ nhất nói : “Tôi muốn lớn lên ! Tôi muốn cắm rễ sâu xuống lòng đất và phóng thân cây của tôi vào không trung … Tôi muốn nhìn thấy những chồi cây mở ra như những lá cờ báo hiệu xuân đã về… Tôi muốn cảm nhận được sự ấm áp của mặt trời trên gương mặt và sương mai chúc lành cho những cánh hoa!”
Và rồi nó lớn lên !
Hạt giống thứ hai nói: “Tôi sợ lắm ! Nếu tôi cắm rễ vào lòng đất, tôi chẳng biết điều gì đang chờ đợi tôi trong cái tối tăm ấy. Thân cây của tôi mỏng manh nên nếu tôi muốn chọc xuyên qua lớp đất để vươn lên không trung, thân cây sẽ có nguy cơ bị gãy. Và có khi vừa mới trồi lên đã có một con sâu bò đến gặm những mầm non của tôi thì sao? Và nếu tôi để những cánh hoa khoe sắc, biết đâu … một thằng bé sẽ bứng cả cây lên khỏi đất. Thôi! Tốt hơn cả là cứ nằm yên đây chờ đợi cho đến lúc không còn một hiểm nguy nào nữa hãy trồi lên.”
Và thế là nó chờ đợi !
Một con chim bay qua trên đó.
Nó đang sục sạo tìm thức ăn thì nhận ra một hạt giống nằm trơ trọi chờ đợi và
rồi … ngay tức khắc nó sà xuống chộp ngay hạt giống, ăn ngấu nghiến.
Con người thường không nhận mình đang tồn tại với những điều lặp đi lặp lại mỗi ngày mà không hề sống với cuộc đời rộng lớn hơn ngoài kia. Mỗi người cần bước ra khỏi chiếc vỏ ốc của chính mình… Vì gió vẫn thổi ngoài kia, hãy dang tay để biết rằng gió lạnh…
Có người đã nhận ra mình từng là hạt giống thứ hai kia, muốn cuộc đời mình vươn cao xa, muốn tìm được tận cùng câu hỏi vì sao mình tồn tại nơi này, mình sẽ đi đâu về đâu, nhưng lại ngại ngần không dám thay đổi nếp cũ, thói quen cũ, lại đầy ắp lo sợ và tự nhủ mọi việc cũng ổn rồi.
Nhiều người cũng nhận ra mình đang lặp đi lặp lại những công việc hằng ngày mà không hòa nhập vào thế giới và vũ trụ rộng lớn ngoài kia. Nhiều người cảm thấy thoải mái khi núp trong vỏ ốc của chính mình và thu hẹp “vùng an toàn” của bản thân. Đến một ngày, họ cũng nhận ra rằng sống trong vùng an toàn thực ra giống như trong ao nước tù đọng.
Hãy khám phá ra rằng cuộc sống này có thật nhiều điều “vô tư vô ngã”. Quan trọng hơn, khi chân thành giúp đỡ người khác, khi cho đi mà không mà tính đếm lợi ích của bản thân mình, con người có thể nhận ra giá trị của bản thân và trân trọng những điều cuộc sống trao ban cho mình…
Thay vì lặp đi lặp lại những thói quen cũ và than van “Sao cuộc đời thật tẻ nhạt!”, hãy mạnh dạn chào tạm biệt với “vùng an toàn” của bạn và khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét