29 tháng 4, 2017

Mỗi người hãy là một chiếc lá



          Có một chàng trai nọ trong lúc đau khổ mới tìm đến một vị thiền sư hỏi rằng:
           “Thưa sư phụ, có những lúc con cảm thấy cuộc sống và mọi người muốn nhận chìm con, vậy khi đối diện như thế con phải làm gì ạ?
          Vị thiền sư nói: Vậy con hãy là chiếc lá! Chàng trai không hểu gì nên thưa: xin sư phụ hãy chứng minh cho con được thấu hiểu.
          Vị thiền sư mới lấy 2 cái thùng, một thùng chế đầy nước và một thùng để không, rồi Ngài bỏ chiếc lá vào cái thùng không đó, xong rồi Ngài đổ nước vào cái thùng có chiếc lá. Chiếc lá bị nước đổ vào nhiều lần cứ lặn hụp như thế và bị cuốn xoáy trong nước, đến khi nước đã đầy thùng thì chiếc lá vẫn lặng lẽ trôi ung dung trên mặt nước.
          Vị thiền sư mới bảo chàng trai, con hãy sống như chiếc lá trong thùng nước! Dòng đời lúc nào cũng cuốn trôi dù đó là nhân nghĩa của một con người, được mất, phải quấy, tốt xấu, nên hư, thành bại thì dù mọi thứ có chuyển biến nghiệt ngã đến đâu cũng không thể nào nhận chìm con được. Ngay từ bây giờ con hãy rèn luyện cho mình sức nhẫn chịu trong cuộc sống, lấy tình thương xóa bỏ hận thù, biết tha thứ người đã từng làm cho mình đau khổ.
          Từ bi hỷ xả, nhẫn nhịn nhường là bí quyết để giúp cho mọi người sống như chiếc lá, dù có bị bão tố phong ba cuốn trôi lặn hụp, nhưng ta vẫn đủ sức vươn lên vượt qua cạm bẫy cuộc đời mà sống an nhiên tự tại trong mỗi hoàn cảnh.



.

28 tháng 4, 2017

Con trai bất hiếu với cha già




         Tôi vẫn nhớ năm tôi lên 7 hay 8 tuổi gì đó, hôm đó bố đi làm được nửa ngày thì đột ngột trở về. Khuôn mặt thất thểu, hiện rõ vẻ mệt mỏi, chán chường, bố nói với mẹ là bố đã chính thức trở thành kẻ thất nghiệp. Rằng mấy người trong công ty cố tình hãm hại vu oan rồi đuổi bố khỏi công ty.
         Từ hôm đó bố sinh ra chán đời, ngày nào cũng rượu chè say khướt rồi kêu than cuộc đời bất công. Gánh nặng cuộc sống vì thế mà đè nặng trên đôi vai gầy guộc của mẹ, gia đình tôi cũng ngày càng trở nên nghèo khó. Đã vậy mẹ cứ kiếm được chút tiền nào là bố lại đem đi “cúng” hết cho mấy con ma rượu, ma cờ bạc.
         Một hôm vì không chịu nổi cảnh gia đình khốn khổ như vậy, mẹ đã lời qua tiếng lại, to tiếng với bố. Sẵn trong người đang có men rượu, bố lao vào đánh mẹ không thương tiếc mặc cho mẹ van xin kêu khóc. Từ hôm đó, cứ khi nào bố say rượu lại quay ra đánh mẹ, còn tôi thì khóc lóc thảm thiết van xin nhưng chẳng thể làm gì.


         Sẵn trong người đang có men rượu, bố lao vào đánh mẹ không thương tiếc 
         Rồi mẹ mắc trọng bệnh, mẹ cố gắng cắn chặt môi chịu đựng những cơn đau. Mẹ ốm nhưng vẫn luôn lo lắng cho tôi, không muốn tôi phải chịu cảnh đói khát. Ngày mẹ mất, tôi ôm di ảnh của mẹ vào lòng kêu gào, còn bố bàng hoàng, sững sờ trước cái chết quá đột ngột của bà. Cũng chính vì thế, mà tôi ghét và hận bố, vì đã để mẹ tôi phải sống những ngày tháng đau khổ.
         Nhiều năm trôi qua, tôi giờ đã lớn, học hành không ra gì nên nghề ngỗng cũng không có, tôi chỉ đi làm thuê trên tàu đánh cá cho người ta. Ở nhà còn có mình bố, bố giờ cũng già rồi, ông hiền hơn và đã thay đổi rất nhiều. Tuy nhiên, không vì thế mà tôi tha thứ cho ông.
         Cũng vì chán phải giáp mặt bố, khi lên tàu là tôi đi biệt tích cả tháng không về. Về đến nhà lại lăn ra ngủ, bố hỏi gì cũng chẳng thèm đáp. Nếu không ngủ thì tôi cũng tụ tập với lũ bạn chẳng mấy khi ở nhà. Nhìn mặt bố, tôi đoán ông cũng buồn nhưng tôi vẫn còn giận ông lắm.
         Một lần, tôi được chủ thuyền thưởng cho mấy túi cá, xách về đến nhà, thấy bố đang đứng đầu cổng đợi:
         – May quá, con đã về rồi, mệt lắm không con?
         Tôi không trả lời.
         – Hôm nay lại còn mang cá về nữa à? Có phải mang về cho bố không? Bố thèm cá quá, cho bố một con nhé!
         – Tôi không bao giờ cho ông, ông có tay chân tự đi kiếm ăn được. Sao không nghĩ lại xem lúc ông đổ cả mâm cơm lên đầu mẹ, còn đứa con trai thì đang đói, ông có tý tình thương nào cho chúng tôi không?
         Tôi gằn giọng nhìn bố với ánh mắt sục sôi căm giận.
         Bố cúi đầu
         – Bố xin lỗi, lúc đó cũng chỉ tại rượu. Bố..sai rồi.
         – Xin lỗi rồi mẹ tôi có sống lại không?
         Nghe con trai nói đến đây, đôi mắt ông rưng rưng, rồi cả 2 cha con đều im lặng.

Nghe con trai nói đến đây, đôi mắt ông rưng rưng 
         Nhìn thấy người cha đã khiến cuộc đời tôi tăm tối, mẹ tôi ra đi trong uất hận, tôi lại không thể yêu thương nổi. Thế là tôi xách cá sang nhà hàng xóm cho hết sạch rồi lại bỏ đi lên tàu.
         Đêm đó, đang nằm ngoài tàu chờ sáng ra khơi thì nhận được cuộc gọi của bác Năm hàng xóm báo bố ốm về gấp. Tôi cũng miễn cưỡng đi về, đến nhà thấy bố đang nằm trên giường im lìm, bên cạnh là bác Năm. Bác kéo tôi ngồi xuống ghế:
         – Có làm sao đâu mà bác gọi con về gấp. Mất công! – Tôi hằn học.
         – Suýt nữa thì bố mày chết rồi còn nói không sao à?
         – Chết?
         – Ông ấy ra sông bắt cá về ăn. Trời thì nhá nhem tối, ông ấy mổ cá sơ sơ rồi cho vào nồi kho. Mà mày có biết con cá đấy là cá gì không?
         Tôi đang hoang mang thì ông nói tiếp:
         – Cá nóc, suýt nữa thì bố mày trúng độc, may mà bác sang kịp, không thì… hôm nay đám tang ông ấy rồi.
         – Cái gì? Ông ta bị điên à?
         Tôi nói như mắng bố nhưng tự nhiên thấy sợ sợ. Bỗng nhiên trong phút chốc nỗi uất hận tôi ôm giữ chục năm nay biến mất, thay vào đó là một cảm giác lo lắng bất an. Tôi sợ ông ta chết đi rồi, còn mình tôi bơ vơ không người thân thiết.
         – Dù sao ông ấy cũng là người thân duy nhất của cháu, ông ấy cũng đã thay đổi rồi.
         – Nhưng cháu không thể nào quên được những việc độc ác ông ấy đã làm với mẹ con cháu.
         – Chuyện của ngày xưa cháu hãy cho qua đi sống cho thanh thản. Còn đây là cuốn sổ bác vừa thấy dưới gối của bố cháu. Cháu tự đọc đi.

         Tôi cầm cuốn sổ nhàu nát bác Năm đưa, trong đó là ghi chép từ ngày 10/2/2000 là ngày mẹ tôi qua đời.
         “Tôi đã hối hận rồi, nhưng vợ tôi không thể sống lại. Tôi muốn đi theo bà ấy, nhưng không thể, nhất định phải ở lại để nuôi con trai khôn lớn”
         Rồi thì “những ngày con trai đi không về là những ngày cô đơn nhất của tôi, tôi chỉ có một đứa con duy nhất giờ cũng hận tôi thấu xương. Đó là quả báo cho một người cha khốn nạn”
         “Hôm nay là ngày thứ 7 rồi, con trai vẫn chưa về, mấy ngày nay tôi cứ đứng ngoài cửa đến đêm đợi nó, không biết con có xảy ra chuyện gì không. Nó mà có làm sao, chắc tôi cũng không sống nổi”
         “Con trai đã về rồi, ơn trời, nó vẫn khỏe mạnh”
         Còn rất nhiều, rất nhiều những dòng bố viết vào đó. Có lẽ, nỗi cô quạnh đã khiến ông chỉ còn biết tâm sự cùng trang giấy. Có lẽ bao năm qua tôi nên biết tha thứ, sống bao dung hơn, cho bố cơ hội được sửa chữa lỗi lầm thì chắc chắn mẹ tôi cũng được ngậm cười nơi chín suối. Tôi thấy khóe mắt cay cay, Bác Năm vỗ vai tôi và nói:
         – Đừng để lúc mất đi rồi mới hối hận cháu ạ.
         Lời bác Năm như tiếng sét đánh vào tim làm tôi bừng tỉnh, bao năm qua tôi đã để oán hận chia cắt tình cha con, lòng tôi như thắt lại, tôi sợ mất bố hơn bao giờ hết. Đi lại cạnh giường của bố, tôi khẽ đặt cuốn sổ lại dưới gối và nắm tay gọi một tiếng “Bố ơi”.




27 tháng 4, 2017

Nếu không có Phật

                 Tôi đi ngang một khu chợ tự phát, thấy cô  bé độ 15-16 mặt mày xinh xắn đang ngồi  chào mời khách mua lươn. Cái chậu lươn  của em có đến mấy chục con. Em đang làm lươn, vẻ mặt rất bình thản, tay dính đầy máu. Tôi bỗng thấy chóng mặt và nghe tim mình nhói đau.
            Đúng là trong cuộc sống, ta rất cần có được một tâm tư bình thản để đối mặt với đời. Nhưng con lươn dưới tay em đang oằn oại, thống khổ tận cùng song em không chút động lòng vì nỗi đau của nó, em đã quen với  nghề nghiệp của mình và không còn biết xót xa cho số kiếp những con vật bị an bài theo thuyết “Vật dưỡng nhân”. 

            Hồi nhỏ, dạo 8-9 tuổi, tôi còn “anh hùng” hơn em. Ba tôi mở một quán kem gần chợ. Mật ngọt của kem thu hút đông đảo khách hàng đến tiệm - không phải người - mà là ruồi!
            Ba tôi giao cho tôi nhiệm vụ đặc biệt: đập ruồi. Tôi nhận “vũ khí” ông đưa, mới đầu tôi chỉ làm theo bổn phận, nhưng dần dà tôi cảm thấy khoái chí nhất là sau mỗi tiếng “chát” vang lên, ruồi nằm chết dẹp lép, ruột lòi ra, công việc của tôi đã thành trò tiêu khiển, ruồi phải nằm bẹp dí lòi ruột, thì tôi mới thích thú.



            Đó là quãng thời gian tôi sống trong tối tăm - tối tăm - vì tôi không biết đến Phật pháp. Trong nhà tôi vẫn có thờ hình Phật, song giáo lý Ngài tôi chưa thấm sâu, nhà tôi cũng cữ sát hại, chẳng giết con gì để ăn, nhưng những loài côn trùng nhỏ nhít cỡ ruồi muỗi trở xuống thì chẳng ai quan tâm thương đến chúng.
            Rồi khi vào chùa tu, chúng tôi thường kể chuyện cho nhau nghe. Một pháp lữ bảo tôi:
            - Hồi nhỏ chị khoái nhất là bắt chuồn chuồn, ngắt đuôi nó đi, rồi cắt tua giấy kiếng nhiều màu, se nhọn một đầu, nhét vào ruột chuồn chuồn, thả nó bay lên,  chị thích chí nhìn đuôi giấy đủ màu bay lượn giữa trời, không biết làm vậy là con chuồn chuồn đau ruột, cũng không hiểu nó đau như thế nào? Cho tới năm hơn 20 tuổi chị bị viêm ruột, rồi về già thì ung thư ruột, bỗng dưng chị lại nhớ và thấu hiểu nỗi đau của con chuồn chuồn.
            Tôi thuật lại cảnh đập ruồi của mình, tôi không đau ruột như chị, nhưng bây giờ tôi hưởng cái đau toàn thân, từng đốt xương đều nhức buốt, mỗi khi nhúc nhích cơn đau càng gia tăng khiến tôi cử động thật khó khăn. Điều khiến tôi có thể song hành và chấp nhận được cơn bệnh là tôi biết mình đang “nếm thử” quả của nhân gieo không lành ngày xưa. Cơn đau này có thấm vào đâu so với nỗi đau hàng trăm con ruồi lòi ruột bẹp dí?
            Có thể cho là tôi suy nghĩ viển vông, mơ hồ. Nhưng nghĩ theo nhân quả cũng rất có lợi, bởi vì mỗi lúc thân xác bị bệnh hoành hành đau đớn, tôi lại nhớ đến hành động sát sinh của mình ngày xưa và tự dưng có đủ sức chịu đựng và thấy cơn đau vơi đi, nhẹ bớt.
             Bàn về thuyết nhân quả của Phật giáo, tôi chợt nhớ đến chuyện bà cô họ của tôi. Hồi trước giải phóng, bà chuyên bán bì bún chả giò ở chợ BH. Ngày nào cũng mua cả thúng thịt heo đem về luộc chuẩn bị cho món bì vào buổi bán ngày mai. Sau này khi già, da bà ngả màu y như thịt heo luộc, rõ nhất là phần bàn tay.
             Còn bé Hà công quả chỗ tôi, em ở nhờ chùa đi học bổ túc, vẫn tụng niệm, ăn chay và tu tập “nháp” theo thời khóa dành cho Ưu bà di. Nhưng lúc cần tiền em cũng nhận làm móc câu cho một hãng sản xuất cần câu cá. Vào nghề mới nửa tháng, cổ họng em sưng tấy, lưỡi cũng sưng lở nhìn giống như bị lưỡi câu móc. Tất nhiên là em rất đau đớn, thế là em hoảng kinh, vội lạy sám hối và bỏ nghề. Sau này em xin vào một hãng may, lương ổn định, cuộc sống tương đối không chật vật.



            Còn cô em gái của bạn mợ tôi có tài nấu ăn rất khéo. Do túng bấn nên khi được các nhà khá giả bên Tin Lành giúp đỡ, cô liền cải đạo. Gặp tôi, cô có vẻ ngượng ngùng, lo phân minh giải thích... tôi mỉm cười bảo:
            - Không sao. Miễn là cô sống thấy an ổn và hạnh phúc là được rồi.
            Sau đó, cô xin vào làm bếp cho một công ty nước ngoài, lương rất cao. Công việc hàng ngày của cô là chế biến thịt bồ câu, hàng ngày cô cắt cổ cả trăm con. Gặp tôi, cô kể về công việc của mình với vẻ mãn nguyện, hạnh phúc. Cô đang muốn tôi chia sẻ niềm vui lớn của cô. Cuộc sống cô đang phất lên vì sung túc. Nhưng cô không nhận ra nụ cười gượng gạo và tâm tư héo hon của tôi. “Một ngày cắt cổ cả trăm con bồ câu...” tôi nghe mà đau lòng, cô đang tạo ác nghiệp chất chồng, làm sao tôi dám khuyên cô, cô đã là người ngoại giáo, đâu thèm tin thuyết Nhân quả quá cổ xưa nhiều cấm đoán của Phật(?), cô đang đổi đời xán lạn nhờ cải đạo, cải nghề, không thấy sao?...
            Tôi chào cô, lủi thủi đi. Nửa năm sau tình cờ gặp lại, tôi ngạc nhiên khi thấy cô quá xanh xao tiều tụy. Cô báo tin mình đã bỏ nghề. Hóa ra, giết bồ câu được sáu tháng, cô bị bịnh nặng, cổ và bụng đều nổi bướu độc, suýt chết. Số tiền lương hậu hĩ không đủ để chạy thuốc thang. Cô hoảng quá, bỏ nghề, quay về đạo Phật lại, lo lễ bái sám hối. Hiện giờ cô đang ở và công quả các chùa, phụ việc trong phòng thuốc từ thiện. Cô không giàu, nhưng bệnh nhẹ hẳn. Tôi mỉm cười:
            - Hồi đó em muốn khuyên mà không dám, lo thầm vì thấy cô tạo tội sát lớn quá, mỗi ngày giết cả trăm sinh mạng, mà cho dầu cô kiếm được tiền bằng cả núi vàng thì cũng là họa chứ không phải phúc...
            Tôi không nói hết cô đã hiểu, mắt nhìn tôi đồng tình. Nắm tay tôi lắc lắc. Tôi móc túi, lấy phần tiền nhuận bút của mình, biếu cô. Cô nhận, mắt rưng rưng. Bây giờ tuy cô không dư dật, sống nhờ và công quả ở chùa nhưng có lẽ nội tâm thanh thản hơn.
               
             Đọc đến đây có lẽ sẽ có người nói rằng: ... khối người giết chóc, khối người sát sinh mà vẫn sống phây phây, ăn nên làm ra, có khổ báo gì đâu?
            Phật từng giải thích rằng: Quả báo có khi trả sớm, có khi trả muộn.
            Thật sự nếu để ý, ta sẽ thấy những người đang sống hiền thiện mà xoay qua làm ác, trả quả rất nhanh. Quả này xảy ra như một cảnh báo, giúp họ đình chỉ việc ác và hồi đầu. Giống như chiếc áo trắng, vừa mới bị lem vài vết mực, được chỉ để tẩy ngay. Có những người cả đời làm ác, song do một biến cố nào đó khiến họ thức tỉnh, xoay qua làm thiện mạnh mẽ. Đó là nhờ duyên lành đời trước nên họ còn được cảnh tỉnh để quay về với nẻo thiện. Còn người làm ác quá nhiều mà không thấy “trả” gì. Thì quả sẽ trả sang đời sau, khi phúc hưởng hết thì họa ập tới còn thê thảm hơn.
            Phật luôn nhắc nhở môn đệ Ngài: “Nên sống chánh nghiệp, không sống tà nghiệp”. Chánh nghiệp là những nghề đem đến lợi ích cho mình và người. Tà nghiệp là những nghề kiếm ra tiền trên đau khổ của người và vật. Còn nếu nói: “Vì nghèo nên phải sống tà nghiệp thì sao?”... Tôi bỗng nhớ câu: “Trời Phật không triệt đường của ai cả, nếu người ấy thật lòng muốn sống thiện thì niệm lành trong tâm sẽ chiêu cảm, giúp họ có cơ may hành thiện nghiệp". Tôi thú vị khi nhớ thời xưa nước Ấn Độ vẫn có những ngày vua chúa cấm giết hại, cấm bán thịt, nhất là những vị vua mộ đạo...


               
            Nếu không có Phật, không có giáo lý Ngài hướng dẫn, có lẽ tôi đã tạo tội bằng non. Nhờ Ngài, tôi biết phân biệt thiện ác, biết suy gẫm lý nhân quả khi gặp phải bất công, biết đắn đo khi gieo nhân, biết đình chỉ khi niệm ác khởi, biết trau dồi phẩm hạnh để phát triển bi trí hầu xoa dịu bớt khổ đau trong đời.
            Cô bé vẫn ngồi đấy làm lươn, con lươn vẫn tiếp tục oằn oại dưới bàn tay em, mặt em vẫn rạng rỡ, luôn điểm sẵn nụ cười để chào mời khách.  Ngoài nỗi xót xa, tôi chẳng thể làm gì trong nhịp sống đang đều đặn diễn tiến. Cầu mong sao ánh sáng Phật soi rọi khắp nơi, để người người sống theo Chánh pháp, không gieo nhân khổ đau và biết tạo hạnh phúc cho mình lẫn người.

            Hạnh Đoan 


.

26 tháng 4, 2017

Sống Chậm

         

          Cuộc đời này có những nỗi đau chúng ta phải trải qua rồi mới thấm thía; có những mệt mỏi không phải hoàn toàn do cuộc sống mưu sinh, mà lại bắt nguồn từ tâm đố kỵ…
          1. Thật ra không cần quá nhiều thứ, chỉ cần sống khỏe mạnh, yêu thương chân thành, cũng xem như là một loại giàu có.
          2. Nghĩ không thông thì đừng nghĩ nữa, không có được thì đừng muốn, cần gì phải làm khổ bản thân chứ?
          3. Đối với sinh mệnh mà nói, tiếp nhận mới là sự dịu dàng tốt nhất, cho dù là chấp nhận sự xuất hiện của một người hay chấp nhận sự ra đi của một người.
          4. Cuộc sống mệt mỏi, một phần nhỏ là do sinh tồn, phần lớn là bởi so sánh.
          5. Đời người không có sự công bằng tuyệt đối, nhưng tương đối thì vẫn có công bằng, nếu đặt ở trên một cái cân, bạn có được càng nhiều, càng cần phải gánh vác nhiều hơn người khác.
          6. Bạn mãi mãi không biết mình kiên cường ra sao, cho đến một ngày ngoài kiên cường ra bạn không còn lựa chọn nào khác.
          7. Là của bạn thì sẽ là của bạn, chúng ta đã cố gắng rồi, trân trọng rồi, không thẹn với lòng rồi, những cái khác cứ phó mặc cho vận mệnh đi.
          8. Những lúc không chống đỡ nổi, có thể nói với chính mình rằng: “Tôi mệt quá!”, nhưng mãi mãi không được thừa nhận ở trong lòng là: “Tôi không được”.
          9. Biết mà không tự cao mới là trưởng thành.
          10. Trong cuộc đời có rất nhiều chuyện đủ làm bạn gục ngã, nhưng cái thực sự làm bạn gục ngã chính là tâm thái của chính bạn.
.

.
.

25 tháng 4, 2017

Hãy buông tay!

          Một người đàn ông bị con hổ dữ rượt đuổi. Anh chạy thục mạng không dám ngoái đầu nhìn lại. Cuối cùng khi đến bờ vực thẳm anh không thể chạy được nữa, trong khi đó con hổ vẫn còn ở phía sau.
          Lúc này người đàn ông rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: Một bên là con hổ đói đang hau háu nhìn, còn một bên là vực thẳm sâu hun hút. Anh nhìn xuống, từ trong vách đá dựng đứng kia có một cành cây chĩa ra. Nghĩ rằng cành cây có thể là cứu tinh giúp anh thoát khỏi nanh vuốt hổ dữ, anh bắt đầu trèo xuống và bám vào đó.
          Nhưng thật không may, một con chuột từ đâu chui ra và bắt đầu gặm cành cây này. Chẳng mấy chốc cành cây sẽ không chịu đựng nổi sức nặng của cơ thể anh. “Thôi rồi, thế là mình chết chắc rồi…” anh vừa nghĩ vừa nhìn xuống phía dưới.


          Quá sợ hãi, anh ngẩng lên và cầu nguyện: “Ông Trời ơi, xin hãy cứu con… Con sẽ làm bất kể điều gì nếu như ngài yêu cầu”.
          Bỗng một giọng nói vang lên từ không trung: “Con sẽ làm bất cứ điều gì ta yêu cầu chứ?”
          Mặc dù rất kinh ngạc trước giọng sấm vang rền ấy nhưng người đàn ông vẫn đáp lại:      “Thưa vâng, con sẽ làm mọi thứ… chỉ mong ngài hãy cứu con”.
          Giọng nói từ không trung lại trả lời: “Chỉ còn cách duy nhất này thôi, nhưng đòi hỏi con phải có niềm tin và lòng can đảm. Vậy con có tin ta không? Có dám làm như lời ta chỉ dạy không?”
          Phía trên vách núi, con hổ vẫn gầm gừ và nhìn anh bằng ánh mắt thèm thuồng, còn cành cây thì trĩu xuống ngày một nặng hơn.
          “Con cầu xin ngài, hãy giúp con tai qua nạn khỏi. Hãy cho con biết giờ con cần phải làm gì?”
          “Được, ta chỉ có duy nhất một yêu cầu này thôi,” giọng nói trên không từ tốn đáp. “Đó là…
          …Con hãy buông tay ra!”


          Một giây…
          Hai giây…
          Một phút trôi qua…
          Lại thêm một phút nữa…
          Cuối cùng, lấy hết sức bình sinh người đàn ông cũng nhắm mắt và buông tay. Không biết anh đã nằm bất tỉnh bao lâu, chỉ biết rằng khi tỉnh lại, anh thấy mình đang nằm trên chiếc xe chở đầy cỏ khô. Người ta nói rằng anh thật may mắn khi rơi đúng vào lúc đoàn xe này đi ngang qua đó. Nhưng còn một bí mật nữa mà có lẽ anh không biết là, nếu buông tay sớm thêm hai phút nữa, anh sẽ hạ cánh an toàn xuống đoàn xe chở đầy bông và bọt biển; còn nếu chậm thêm chỉ một chút nữa thôi, anh cùng với nhành cây sẽ rơi xuống mặt đường toàn sỏi đá…


          Trong cuộc sống, có phải mỗi chúng ta đều nắm giữ những thứ không-thể-buông-bỏ được? Ví như kẻ si tình lưu luyến hình ảnh một “nàng thơ”, dù người ấy nay đã thành gia lập thất? Hay ví như những người coi trọng công danh sự nghiệp luôn phấn đấu hết mình để được thăng quan tiến chức, cho dù họ phải đánh đổi bằng phẩm giá hay nhân cách của mình? Người muốn sống nhưng không buông được nỗi sợ chết trong tâm. Có vô vàn những trường hợp như thế, nhưng dẫu bạn coi trọng điều đó đến đâu, thì suy cho cùng cũng chỉ là những “nhành cây chìa ra từ vách đá”…
          Và nếu đó quả thật là những “nhành cây chìa ra từ vách đá”, thì có ích gì để nắm giữ mãi mà không buông? Cứ chấp vào những thứ không nên giữ, thì chúng ta sẽ không thể nhận ra những điều tốt đẹp đang đợi chờ phía trước. 
          Bởi vậy, khi cuộc sống không diễn ra như mong đợi, có thể đó là lúc nhắc nhở bạn rằng: “Hãy buông tay!” Buông bỏ cũng là một mỹ đức mà chỉ những ai can đảm phi thường mới có thể làm được. Và vì sao Phật gia giảng cần từ bỏ chấp trước, sống thuận theo tự nhiên? Phải chăng khi chúng ta dám buông bỏ, thì một cánh cửa đóng vào cánh cửa khác sẽ mở ra?
.


.

24 tháng 4, 2017

Cuộc Đời



          Một ngày kia, cuộc đời nảy ra ý định hỏi mọi sinh vật trên trái đất một câu duy nhất : "Cuộc đời là gì?"
          Con bò nói : "Cuộc đời màu xanh lá cây"
          Con cú nói : "Cuộc đời là đêm đen"
          Chim sẻ nói: "Cuộc đời là bầu trời xanh"
          Bướm đáp: "Cuộc đời là sự biến đổi"
          Mặt trời đáp: "Cuộc đời là năng lượng"
          Dòng sông đáp: "Cuộc đời là dòng chảy"
          Ngọn núi đáp: "Cuộc đời là sự mạnh mẽ và kiên định"
          Người trông nghĩa trang đáp: "Cuộc đời là sự khởi đầu của một kết thúc."

          Cuộc đời đi mãi và nhận đựoc vô vàn câu trả lời, không câu nào giống câu nào. Cuối cùng tất cả sinh vật hỏi lại cuộc đời :" Rút cục, anh là gì vậy?"
          Cuộc đời trả lời : "Là tất cả, và còn nhiều hơn thế!"

          Mỗi người trong chúng ta nhìn cuộc đời dưới một góc độ khác nhau, trong môi trường và qua lăng kính của riêng mình. Chúng ta nghĩ rằng, đời PHẢI là như thế, chẳng thể khác. Đôi khi ta quên mất rằng, mỗi người chỉ có duy nhất một cuộc đời để sống.
          Và đôi khi, ta thường quên luôn rằng:
          Đời là tất cả, và còn nhiều hơn thế!



.

23 tháng 4, 2017

Chẳng nơi nào đẹp như bây giờ hiện tại.


Bạn hỏi mình : Có kiếp trước hay không?
Sao mỗi con người sanh ra lại khác nhau đến thế?

Có kẻ đẹp kẻ xấu. Có người khôn người ngu. Có đứa sang đứa hèn.Nhưng bạn ơi, xấu - đẹp, khôn - ngu, sang - hèn ... là do bạn nhìn nó như vậy.Chứ bản thân mỗi người đều là mỗi tuyệt tác đấy thôi.

Máu ai cũng đỏ. Nước mắt ai cũng trong. Trái tim ai cũng đập.

Sự phân biệt đến do bạn nhìn như vậy.

Bạn lại hỏi mình : Có kiếp sau hay không?
Mình mới hỏi lại : Bạn cần kiếp sau để làm gì?
Để thấy người sống thiện được đền đáp,
người tội lỗi bị dầu sôi, người tu đạo được giải thoát.

Nhưng bạn ơi, đâu cần tới kiếp sau.
Nhân quả nhãn tiền.
Chỉ do bạn không thấy.
Bạn có bao giờ nhìn sâu vào cuộc sống.
Người có lòng Từ, khuôn mặt sẽ dịu nhẹ bao dung, vòng tay sẽ ân cần rộng mở.
Kẻ thủ ác, trong tim chứa đầy lửa dữ. Tự đốt mình, đâu cần địa ngục xa xôi. Đôi mắt láo liên, hằn những đường gân máu. Luôn cau mày, luôn nhức nhối thân tâm.
Ai xức nước hoa, người sẽ thoang thoảng hương thơm.
Trái tim ai đẹp sẽ lung linh như vầng trăng ấy.
Và bạn ơi, phút giây này hạnh phúc.
Được mỉm cười, được chiêm ngắm đổi thay.
Tìm cầu chi nữa quá khứ vị lai.
Chẳng nơi nào đẹp như bây giờ hiện tại.
Cành sen trắng đang rưng rưng trong nắng.
Bụt mỉm cười lấp lánh đoá Vô Ưu.

.
.

Vòng châu cài tóc

           Ngày xưa có một ông vua rất cưng chiều con gái của mình, cứ quấn quít lấy con chưa từng rời xa. Khi công chúa muốn điều chi, vua luôn luôn tìm cách để chiều lòng cô.
           Một hôm, vừa mới qua một trận mưa lớn, vườn ngự uyển khoác một lớp áo mới mẻ, tươi mát, công chúa tản bộ đến bên hồ nước giữa vườn, ngắm nhìn mặt nước trong vắt.
           Đột nhiên cô nhìn thấy trên mặt nước bắn lên rất nhiều bọt bong bóng lóng la lóng lánh như trân châu, thật là đẹp mắt. Công chúa thích quá, bỗng khởi lên một ý tưởng hão huyền, xoay qua nói với vua cha rằng:
           – Phụ vương! Cha hãy nhìn mặt nước hồ của vườn hoa nhà mình, mấy cái bọt bong bóng đẹp quá là đẹp! Con nghĩ mình phải vớt lên để kết thành vòng châu cài tóc cho con trang sức, cha thấy có được không?



           – Được chứ! Được chứ! Con gái cưng của cha muốn gì mà lại không được?
           Nói xong, nhà vua bỗng sa sầm mặt xuống:
           – Nhưng bọt bong bóng trên mặt nước là một vật hư huyễn không thật, không cầm nắm được, làm sao mà vớt lên làm vòng châu được?
           Công chúa nũng nịu nói:
           – Nhưng con muốn! Con muốn là phải được!
           – Con gái cưng! Con ngốc vừa thôi chứ!
           Công chúa không bằng lòng, giận dỗi trả lời:
           – Cái gì mà ngốc? Trên mặt nước bong bóng rành rành ra đó, làm sao không vớt lên được chứ?
           Nhà vua dùng lời ngọt ngào giải thích:
           – Nhưng chúng sinh ra và diệt đi trong chốc lát, không tồn tại lâu, làm sao vớt được?
           – Con không tin! Nếu không cho con vòng châu bằng bong bóng nước, con không muốn sống nữa!
           Công chúa được cưng chiều từ bé, muốn đòi gì là phải được ngay cái ấy. Vua cha nghe vậy thì lo sợ, lập tức triệu tập những tay thợ vàng khéo nhất trong vương quốc và phán rằng:
           – Các ông xưa nay vốn được xưng là những tay thợ tuyệt khéo, không có gì là không làm được. Nay ta có việc này muốn nhờ các ông.
           – Đại vương có gì dạy bảo, chúng thần đương nhiên sẽ tuân theo!
           Các vị thợ vàng đứng thẳng người đợi lệnh:
           – Các ông hãy lập tức vớt lấy bong bóng nước trong hồ, kết thành vòng châu cho công chúa.
           Các vị thợ vàng nghe thế thì kinh hoàng thất sắc, tất cả đồng tâu rằng:
           – Dẫu chúng thần có tài khéo tới đâu đi nữa cũng không có cách gì vớt bong bóng nước làm vòng châu được!
           Nhà vua lớn tiếng hạ lệnh:
           – Nếu các ông không làm được, ta sẽ chém đầu các ông!
           Các vị thợ vàng nghe vậy ai cũng run sợ, líu lưỡi, giương tròn đôi mắt ra nhìn nhau. Vua nổi trận lôi đình, ai mà không sợ? Nhưng trong số có một lão thợ già nghĩ ra một kế, liền tiến lên tâu vua rằng:
           – Hạ thần có thể làm được.
           – Tốt quá! Ông hãy làm ngay, ta sẽ thưởng công cho ông hậu hĩ!
           Nhà vua vô cùng mãn nguyện, quay sang nói với con gái rằng:
           – Con có thấy ta thương con không? Ta đã không chút nề hà, tìm ra được một người có thể vớt bong bóng nước để kết thành vòng châu cho con cài tóc rồi đó!
           – Đa tạ phụ vương! Con cũng muốn đi xem.
           – Thì con hãy đi theo ông thợ mà xem.
           Được phụ vương cho phép, công chúa hân hoan đi theo ông thợ già ra bên bờ hồ, cô muốn nhìn tận mắt ông thợ sẽ làm cách nào.
           Đến ven hồ, ông thợ già cung kính, khẩn khoản nói với công chúa rằng:
           – Tâu công nương! Tôi già nua, mắt mờ không còn thấy rõ, từ trước đến nay cũng không biết phân biệt bong bóng nước đẹp, xấu. Xin công nương vui lòng tự tay chọn lựa theo ý thích, sau đó tôi sẽ kết thành vòng châu cho công nương.
           Công chúa vui vẻ nói:
           – Được! Để tôi chọn!
           Công chúa lập tức xắn tay áo lên, nhúng tay vào nước và mở lòng bàn tay ra để vớt lấy bong bóng. Nhưng tay cô vừa nhúng xuống nước thì bong bóng đã vỡ, cô làm cách nào cũng không có kết quả. Cần cù thật lâu chẳng vớt được một cái bong bóng nào. Cô mệt mỏi, chán nản, bèn bỏ ý muốn vớt bong bóng nước làm vòng châu, quay trở về cung.
           Lúc ấy công chúa dường như thức tỉnh, nói với vua cha:
           – Bọt nước sinh diệt vô thường, là thứ mà ta không giữ lâu được, con không muốn một vòng châu như thế nữa.
           Nhà vua nghe thế vui mừng mỉm cười hỏi:
           – Thế thì con muốn một vòng châu như thế nào?
           – Con muốn một vòng châu bằng ngọc tím để cài lên tóc, ngày đêm gì cũng không khô héo tàn tạ, như thế tốt hơn nhiều!
           – Đúng! Đó mới là một vật chân thật, không hư huyễn, ta nhất định sẽ tặng cho con!
           Công chúa rất vui lòng, lễ phụ vương mà lui đi.

           Đức Phật đã dạy: “Đời người mong manh, thế gian vô thường, của cải như bọt nước, sinh diệt trong sát-na, không giữ lâu được, không thể nương tựa được!”



.

Đen & Trắng



          Vào một ngày đầy nắng, Đen và Trắng quyết định sẽ điểu khiển ánh sáng.
          -“Bạn phụ trách ngày“ - Đen nói với Trắng – “Tôi sẽ chịu trách nhiệm đêm“, chúng ta sẽ quyết định lúc nào là ngày và khi nào là đêm“.
          -“ Bạn cho rằng Ngày và Đêm sẽ đồng ý sao?“ - Trắng hỏi một cách lo lắng.
          -“ Rõ rồi“- Đen trả lời – “Họ chẳng còn cách nào khác“.
          Vừa lúc đó, Xám bước lại gần và nói:
           - “Không có tôi, các bạn chẳng thể làm được đâu!“
          -“ Cuốn xéo đi, Xám“ - Đen tức giận nói – “Chúng tao không cần mày“
          Rồi Đen và Trắng kiêu ngạo bỏ đi.
          Xám cảm thấy bực bội và bắt đầu suy nghĩ xem có thể làm gì. Một hồi sau, Xám tìm ra giải pháp. Nó đi về nhà và ngồi vào chiếc ghế bành êm ái. Nó sẽ chờ đợi. Không làm gì hơn là chờ đợi.

          Ngày trôi qua. Nhưng ánh sáng thì vẫn còn. Giờ khắc buổi chiều đã điểm từ lâu nhưng trời vẫn sáng trưng như đang giữa trưa. Xám tụt sâu hơn nữa trong chiếc ghế bành. Sẽ không kéo dài được lâu...
          Và quả thực, một bức điện tín được gửi tới cho Xám không lâu sau đó . Với một nội dung kỳ lạ nhất, chưa từng có trên đời:
          - “Trắng Kiệt Sức. Chấm. Đêm Đòi Nghỉ Việc Nếu Tôi Không Tới Ngay Lập Tức. Chấm. Cần Hoàng Hôn Khẩn Cấp. Chấm. Thân Chào. Đen“

          Gabriele Flimm



.

22 tháng 4, 2017

8 loại tiểu nhân và thủ đoạn ghê tởm, cổ nhân dạy nên tránh xa

          Sống trong cuộc sống này, gặp được quý nhân đã khó nhưng biết được kẻ tiểu nhân thì lại càng khó hơn. Cổ nhân dạy có 8 loại tiểu nhân và thủ đoạn ghê tởm, chúng ta nên thận trọng.
          Ngụy Hi – người được xưng là “Thanh sơ tam đại gia” (một trong ba nhà văn lớn hàng đầu của triều đại nhà Thanh) đã từng nói:
           “Ta không hiểu biết như thế nào là người quân tử, nhưng nhìn vào khả năng “chịu nhận phần thiệt” trong mỗi sự việc của người ấy là sẽ biết. Ta không biết được như thế nào là kẻ tiểu nhân, nhưng nhìn vào việc “tranh giành phần lợi” của người ấy là sẽ biết.” Suy ngẫm kỹ càng, thật đúng nó là quanh co như vậy.
          Có thể chịu thiệt quả là không phải một việc dễ dàng. Cần phải có tấm lòng khoan dung, độ lượng lớn mới có thể chịu thiệt thòi một cách cam tâm tình nguyện. Tiêu biểu là phải khoan dung độ lượng, chịu nhẫn nhục, co được giãn được (tức là biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể) thì chính là một quân tử. Chẳng trách mà người xưa dùng tiêu chuẩn “có hay không có khả năng chịu thiệt” là yếu tố đầu tiên để nhận biết người quân tử và kẻ tiểu nhân.


Kẻ gây chuyện thị phi
          Dựa vào gây chuyện thị phi, xúi dục, khiêu khích, ly gián mọi người là phương pháp đơn giản nhất, thuận tiện nhất để thực hiện mục đích cá nhân. Trong cuộc sống rất nhiều kẻ tiểu nhân, chỉ vì một chút lợi riêng, một chút ham muốn không đạt được, là ăn không nói có, từ bé xé ra to, biến trắng thành đen, biến tốt thành xấu, khiến những người thân cận phải xa lánh.

Kẻ đặt điều
          Bọn tiểu nhân đều hiểu rằng: “Những điều không có thật, lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ biến thành chân lý”. Có lúc chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân khó thực hiện được ham muốn cá nhân, họ sẽ đặt điều, tạo dư luận huyễn hoặc mọi người. Khi họ đặt điều thường thường giả vờ thẳng thắn, chính trực, khiến người nghe hiểu lầm thực hư, vì thế rất dễ bị lừa, dễ bị mê hoặc.

Cáo mượn oai hổ
          Để thực hiện được ý đồ riêng, bọn tiểu nhân thường thường tranh thủ lãnh đạo, nhìn nét mặt lãnh đạo cấp trên để làm việc, chú ý từng ly, từng tí tâm lý của lãnh đạo cấp trên, cố được lòng lãnh đạo. Sau đó lấy lãnh đạo làm chỗ dựa, mượn “oai hổ” để áp chế người khác, lăng nhục, nói xấu người khác, hãm hại người khác.

Gió chiều nào che chiều ấy
          Từ cổ chí kim, kẻ tiểu nhân đều không bao giờ có ý chí và nhân cách độc lập. Bọn họ chính cống là loại “rồng đổi màu”. Chỉ cần lãnh đạo thay đổi là chúng chuyển hướng ngay lập tức, nói cách khác ngay. Bọn họ giỏi quan sát và tìm hiễu tâm tư của người khác, luôn luôn để ý đến xu thế phát triển của sự việc, luôn luôn sẵn sàng gió chiều nào che chiều ấy. “Tuyệt chiêu” của họ là mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng. Vì lợi ích cá nhân luôn ngả theo cái có lợi.

Kẻ qua cầu rút ván
          Kẻ tiểu nhân không bao giờ có bạn bè chân chính. Họ kết bạn chỉ là tạm thời, là giả tạo. Đối với họ, lợi ích bản thân cao hơn tất cả. Chỉ cần nhu cầu, lợi ích bị đụng chạm, họ coi bạn là thù ngay lập tức. Thậm chí họ dám hy sinh cả ân nhân và người thân của mình, lấy đó để đổi lấy cái gọi là “hạnh phúc” cho mình. Trong đầu họ, chỉ có người nào có lợi cho mình, người đó mới được coi là bạn.

Kẻ mượn gió bẻ măng
          Một trong những thủ đoạn của kẻ tiểu nhân từ xưa đến nay lợi dụng lúc nguy ngập của người khác để trục lợi. Đối với những kẻ tiểu nhân mà nói, nắm thời cơ vô quan trọng. Vì thời cơ chín muồi, chúng sẽ hành động dễ dàng. Hơn nữa chớp được thời cơ, chúng còn có thể biến hành động không chính đáng thành hành động chính đáng và hành động “quang minh chính đại”. Ngược lại, hành vi của bọn tiểu nhân rất bị người ra nhận ra. Nhưng chúng luôn biến hóa. Nếu thấy sức mạnh của đối phương thật quá lớn, thì chúng tạm thời che dấu bộ mặt thật của mình. Nếu thấy đối phương ở vào hoàn cảnh bất lợi chúng thừa cơ tấn công ngay.

Kẻ khiêu khích ly gián
          Kẻ tiểu nhân từ xưa đến nay, khi làm việc phần lớn thích vụng trộm, úp úp, mở mở. Bọn chúng hiểu rõ rằng: “Đục nước béo cò “, thì luôn dùng những thủ đoạn đê tiện để ly gián người khác, khơi ra mâu thuẫn giữa mọi người. Chờ đến khi những người ly gián đấu tranh với nhau, chúng sẽ trục lợi. Thủ đoạn này hễ thực hiện được thì cái hại vô cùng lớn không thể lường hết.
          Vì vậy, khi bạn tiếp xúc với mọi người, nhất định phải thấy rõ, hiểu rõ, không thể chỉ nghe một phía, tin một phía để tránh mắc câu bọn tiểu nhân, gây phiền toái cho công việc và cuộc sống.

Kẻ đạo đức giả
          Đây là một trò rất dễ mê hoặc người khác, khiến người ta mắc lừa. Đó là thủ đoạn lúc đầu là lùi sau đó là tiến lùi vừa có thể tự vệ lại vừa có thể khiến người khác lơ là cảnh giác, hễ thời cơ chín muồi, kẻ tiều nhân sẽ bất chấp tất cả sẽ phản kích, cho đến khi đạt được mục đích. Biểu hiện chủ yếu của thủ đoạn, của bọn tiểu nhân là:
          – Một là, cố ý tỏ ra vẻ nhân từ, rộng lượng, thật thà, thành tâm, công bằng trước mặt người khác. Có khi để đạt được mục đích nào đó, không ngại chịu đau khổ tạm thời, tỏ ra tốt với người khác, để được hài lòng người. Hễ điều kiện đến là trở mặt tấn công.
          – Hai là, trước tiên có đối xử tốt hoặc có chút ân huệ nào đó với đối phương, để đối phương nếm chút ngọt ngào. Hễ đối phương sa vào tròng, liền trở mặt tấn công thít chặt và giết thịt.
          – Ba là, dùng phương thức kết hợp vừa kéo vừa đánh. Trước tiên là lôi kéo, sau đó là sẽ đánh, hay nói cách khác là vừa đấm vừa xoa, xoa là để đánh cho họ đau hơn. Thủ đoạn này bộc lộ rõ sự giả dối, xảo trá của kẻ tiểu nhân.
          Vậy đối với loại tiểu nhân này, tuyệt đối không được sơ suất, không được mềm lòng mà phải kiên quyết.



.