Một ngày nọ, có hai người ở tại nơi
làm việc cảm thấy không hài lòng nên quyết định cùng nhau đi tới một ngôi chùa tìm
một vị đại sư xin giúp đỡ
Khi gặp được vị đại sư, một
trong hai người nói: “Thưa đại sư, chúng con ở phòng làm việc hay bị ức hiếp,
quá thống khổ, cầu xin ngài chỉ bảo, chúng con có nên xin nghỉ việc ở đó hay
không?”
Vị đại sư từ từ khẽ nhắm hai mắt lại,
giống như đang trầm ngâm, sau nửa ngày, vị đại sư cuối cùng cũng mở lời, nhưng
lại chỉ nói đúng 5 từ: “Bất quá nhất oản phạn” (Tạm dịch: “Chẳng qua chỉ là một
bát cơm”). Sau đó, vị đại sư liền phất phất tay, ý bảo hai người rời đi.
Sau khi hai người trở lại công ty,
một người trong đó lập tức nộp đơn xin nghỉ việc, quyết định trở về quê hương
làm ruộng, người còn lại tiếp tục ở lại công ty.
Thoáng một cái đã mười năm trôi qua,
người trở về quê hương làm ruộng, luôn tích cực học hỏi kinh nghiệm từ những
người nông dân đi trước, lấy môi trường thân thiện làm phương thức kinh doanh,
kết quả của sự cần cù cố gắng là đã trở thành một chuyên gia nông nghiệp.
Còn vị ở lại công ty thì sao? Cũng
không hề thua kém, anh ta đã tự mình điều chỉnh cho phù hợp, cũng cố gắng thể
hiện năng lực, nên dần dần được coi trọng, hiện giờ đã trở thành người quản lý.
Đến một ngày, hai người gặp lại nhau.
Vị chuyên gia nông nghiệp nói: “Thật
là kỳ lạ, đại sư nói cho chúng ta biết “Bất quá nhất oản phạn”, năm chữ này tôi
nghe xong liền hiểu ngay, chẳng qua cũng chỉ vì một bát cơm thôi, sao phải miễn
cưỡng ở lại công ty mà không rời đi? Cho nên tôi đã xin nghỉ việc ngay.” Sau
đó, anh ta hỏi người quản lý: “Tại sao khi đó anh lại không nghe theo lời nói
của đại sư vậy?”.
Người quản lý vừa cười vừa nói: “Tôi
nghe xong đại sư nói “bất quá một bát cơm”, nên mỗi khi phải chịu nhiều sự
khinh bỉ, chịu nhiều rắc rối, tôi chỉ cần nghĩ: ‘Cùng lắm cũng chỉ là để kiếm
miếng cơm ăn’, cho nên dù ông chủ nói bất kể điều gì khó chịu, chỉ cần mình bớt
hờn giận, bớt so đo là được rồi. đại sư không phải là có ý này sao?”.
Một ngày khác, họ lại đến thăm đại
sư, dĩ nhiên, vị đại sư đã dần dần già đi rồi, ông ngồi trước mặt hai người và
vẫn từ từ nhắm mắt lại, sau một ngày trôi qua, ông cũng chỉ nói ra năm từ: “Bất
quá nhất niệm gian” (Tạm dịch: “Chẳng qua chỉ là sai khác ở một niệm”), sau đó
lại một lần nữa phất phất tay.
Hai người bèn nhìn nhau cười, dường
như trong lòng đã hiểu rõ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét