Ông Hải, tay cầm ly cà phê,
tay cầm cuốn sách, đang lúng túng định dùng vai đẩy cánh cửa kính của cái
cafeteria, nơi bán thức ăn làm sẵn của nhà dưỡng lão Yee Hong, thì ở đàng sau,
đã có một bàn tay nhanh nhẹn mở dùm. Ông Hải bước vào và lúng búng nói với người
đàn ông đi sau:
-Thank you!
Rồi ông Hải tiến về cái bàn
quen thuộc ở góc phòng. Ông đặt ly cà phê vừa mua ở tiệm Tim Horton xuống bàn,
vươn vai nhìn đồng hồ:
– Gần mười giờ!
Ông mở nắp ly cà phê, nhấp
một ngụm rồi lật cuốn sách đọc sơ qua vài hàng.
Vừa lúc đó, có tiếng bánh xe
lăn trên sàn gạch , ông Hải ngửng lên cất tiếng chào:
-Chào bà Loan! Good morning
Tina!
Tina, là tên của cô y tá đang
đẩy chiếc xe lăn đến bàn, để xe vào chỗ đối diện chỗ ngồi của ông Hải, cũng cất
tiếng chào lại bằng tiếng Anh:
– Chào ông Hải! Hôm nay ông
có khỏe không?
– Tôi khỏe, cám ơn cô!
-Tôi để bà Loan lại cho ông
nhé!
-Vâng, cô cứ yên tâm!
Nói xong, cô y tá khẽ vỗ vai
người đàn bà đang ngồi trên xe lăn, rồi quay gót ra ngoài. Ông Hải vui vẻ bảo
người ngồi trên xe lăn:
-Trời hôm nay đẹp quá. Bà hãy
nhìn ra ngoài sân kìa!
Người đàn bà đứng tuổi, hấp
háy đôi mắt sau làn kính cận, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Thời tiết ở thành phố
Mississauga vào những ngày cuối xuân thật đẹp. Nắng vàng trải dài trên những
thảm cỏ xanh lì, nằm bên cạnh một khu vườn hoa đầy mầu sắc ở gần cổng ra vào.
Ông Hải kéo chiếc khăn phủ đôi chân của bà Loan lại cho ngay ngắn rồi thân mật
hỏi:
-Hôm qua bà có ngủ ngon giấc
không?
-Cám ơn ông, tôi ngủ say li
bì, chẳng nhớ giờ giấc gì cả..
Ngừng một chút, bà Loan hỏi:
-Hôm nay ông đọc câu chuyện
đến đoạn nào rồi nhỉ?
-Phần hai người sắp gặp lại
nhau, khi Loan ở dưới Saigon trở lại Đà Lạt để tìm lại Hải..
Bà Loan gật gù:
-Mà câu chuyện cũng hay nhỉ?
Nhân vật chính lại trùng với tên tôi và tên ông..
-Đúng vậy và đây là một
chuyện tình hết sức cảm động..
Vừa lúc đó, có tiếng trẻ con
ở bên cạnh. Hai đứa trẻ một trai, một gái chạy đến ôm chầm lấy ông Hải và sau
đó quay sang ôm bà Loan. Bà Loan vui vẻ nói:
-Ồ các cháu của ông hôm nay
lại đến thăm tôi..
Bà Loan ngước nhìn người đàn
ông vừa đến đứng cạnh ông Hải:
-Anh Tùng cũng đến thăm tôi
nữa này.
Người đàn ông, tiến lại ôm
lấy vai bà Loan:
-Chào bác! Bác hôm nay có
khỏe không?
-À, hôm nay thì tôi khỏe lắm.
Tùng quay sang nói nhỏ vào
tai ông Hải, trong khi hai đứa trẻ đang đưa cho bà Loan coi những vật dụng đủ
mầu sắc trong một chiếc giỏ mà hai đứa đã mang đến:
-Má hôm nay có sao không hả
ba?
Ông Hải cũng nhỏ giọng:
-Hôm nay má mầy có vẻ tươi
tỉnh lắm. Hôm nay con không phải đi làm sao?
-Dạ, hôm nay con nghỉ, đưa
hai đứa nhỏ vào thăm bà nội và chút nữa thì phải đưa hai đứa nó đi nha sĩ..
Bà Loan chính thật là vợ ông
Hải, mẹ của Tùng, là bà nội của hai đứa bé Jason và Tracy, con của Tùng. Định
cư ở Canada từ năm 1975, gia đình ông Hải đã có một thời gian sống thật hạnh
phúc, rồi chẳng may bà Loan lại bị căn bệnh hiểm nghèo là bệnh
Quên(Alzheimer’s). Sau vài năm được chữa trị ở nhà, bệnh Quên của bà ngày càng
nặng dần đến nỗi bà chẳng còn nhận ra chồng con, chẳng nhận ra con cháu của
mình nữa. Ngoài căn bệnh Quên, bà còn bị thêm bệnh tiểu đường. Bệnh tiểu đường
cũng ngày một nặng dần. Ông Hải cố gắng chăm sóc vợ ở nhà, nhưng khi bệnh của
bà ngày càng trầm trọng thêm và đến lúc phải ngồi xe lăn, thì ông Hải phải xin
cho vợ mình vào nhà dưỡng lão Yee Hong, một nhà dưỡng lão của người Trung Hoa ở
thành phố Mississauga này. Ông Hải cũng bán căn nhà cũ đang ở, mướn một căn
chung cư ở gần nhà dưỡng lão, để hàng ngày có thể đến thăm nom cho vợ.
Hàng ngày ông Hải đến nhà
dưỡng lão vào lúc 10 giờ sáng, để đọc sách cho vợ, để giúp vợ ăn trưa. Sau giờ
ăn, khi y tá đưa bà Loan đi tham dự các lớp tập thể dục, các giờ trị liệu pháp,
thì ông Hải đi về nhà hoặc đi bộ trong khu công viên River Grove gần đó, hoặc
là đi bơi trong hồ bơi của trung tâm cộng đồng Mavis. Buổi chiều ông Hải trở
lại nhà dưỡng lão cho vợ ăn chiều và ở chơi cho đến tối mới trở lại căn chung
cư mà ông đã muớn ở gần đó. Tùng là đứa con độc nhất của hai người, cũng ở
trong thành phố Mississauga này, nên cũng hay thường dẫn vợ con đến thăm mẹ mỗi
tuần vài lần.
Khi biết vợ mình bị bênh
Quên, ông Hải bỏ công nghiên cứu thêm về loại bệnh nan y này. Ông cũng được
biết là nếu tìm cách khơi lại những kỷ niệm cũ cho người bệnh, thì có nhiều
trường hợp, người bệnh dần dần nhớ lại và bệnh Quên có thể bớt dần đi. Vì thế
hàng ngày ông đến để đọc lại cho vợ nghe cuốn nhật ký dầy cộm mà bà Loan đã
dùng để ghi lại những diễn biến của cuộc tình giữa hai người.
Ông Hải đã đọc đi đọc lại hết
cuốn nhật ký này nhiều lần, nhưng vẫn chưa thấy sự tiến triển nào về sức khỏe
và trí nhớ của vợ. Tùng nhiều lúc thấy tội nghiệp cho cha đã bảo ông Hải:
-Thôi ba à, ba đọc như vậy đủ
rồi, chắc không có “work” đâu?
-Không sao, tao ở nhà cũng
buồn, đâu có chuyện gì làm..
Và trang nhật ký đã được mở
ra , hồi ký của một chuyện tình lại bắt đầu..
Chiếc xe lam chỉ chở có một
người khách, đổ dốc chạy theo đường Phan Đình Phùng, rẽ ngược lên con đường
Huyền Trân Công Chúa để chạy đến cỗng trại Du Sinh.. Nếu xe tiếp tục đi thẳng
là đường dẫn đến thác Cam Ly. Loan ngồi trong lòng xe, tay giữ chiếc va li ,
mắt ngơ ngẩn nhìn ra ngoài. Trời đã vào hè nhưng khí lạnh của miền cao nguyên
vẫn còn lảng vảng đâu đây. Chiếc xe lam chạy lên giữa con dốc thì ngừng trước
cổng trại. Nàng móc bóp trả tiền cho người tài xế, xách va li, bước xuống xe.
Ngôi biệt thự của ba má nàng nằm ngay góc đường vào cổng trại. Nằm xế về bên
tay phải, góc của một con đường tắt dẫn vào trại Du Sinh, là khu tọa lạc của
trường Couvent Des Oiseaux. Loan xách va li đi lại cổng biệt thự bấm chuông.
Một lúc sau, có tiếng mở cửa sắt và tiếng chào:
-Cô lên có một mình thôi hay
sao? Thế còn bác đâu?
Loan cất tiếng trả lời bà
quản gia:
-Cháu lên trước. Tháng sau má
cháu mới ghé lại..
-Vậy hả, thôi cô đưa va li
tôi mang lên cho..
Buổi tối hôm đó, Loan ăn qua
loa rồi đi ngủ, sau chuyến đi dài mệt nhọc .
Buổi sáng hôm sau, Loan thức
dậy vì những tiếng chim hót vang trên cành lá, xuyên qua khung cửa sổ rộng, vào
tận phòng. Nàng trở dậy, mặc thêm chiếc áo khoác ngoài, rồi đi ra mở tung cánh
cửa sổ. Mặt trời còn ủ kín trong sương. Lớp sương mù dầy đặc phủ kín cả khu
rừng thông xung quanh ngôi biệt thự. Những ánh nắng mặt trời buổi sáng len lỏi
giữa đám sương mù làm thành những vệt sáng trên những cành thông. Đúng lúc đó
có tiếng của bà Hậu, người quản gia ở cửa:
-Cô Loan dậy chưa thì xuống
ăn sáng!
Sau bữa ăn sáng, Loan thay
quần áo, mặc thêm chiếc áo len, rồi thả bộ đi vòng quanh sân của ngôi biệt thự.
Khu đất xung quanh ngôi biệt thự này rất rộng, được rào bằng hàng rào sắt, và
trồng rất nhiều thông. Những cây thông ba lá mọc cao lêu khêu trong khu đất,
khiến người ta có cảm tưởng đây là một khu rừng thu nhỏ. Nàng chầm chậm thả bộ
đi trong sân, gần vòng rào, vừa đi vừa hít thở khí trong lành. Mùi của những lá
thông ẩm sương, mùi của những đám hoa Lan mọc trên những cành thông cao trước
mặt, hòa lẫn với nhau, thành một thứ mùi kỳ diệu có thể làm mê mẩn lòng người.
Loan chợt nghĩ đến câu văn của một nhà văn mà nàng chợt quên mất tên khi nói về
Đà Lạt như sau “ Đi trong đêm ở Đà Lạt là đi trong hơi thở của núi rừng”. Đang
thả hồn theo cơn mộng, thì Loan bỗng giật mình vì tiếng động mạnh ở phía trước.
Nàng đưa tay giữ ngực nhìn lên. Một quả bóng tròn đã được đá từ ngoài vào sân.
Chỉ mất giây sau thì Loan thấy ngay một chàng thanh niên, mặc bồ quần áo thể
thao, đi giầy dùng để đá banh, lò mò bước tới. Khi thấy nàng đứng ôm ngực ở đó,
chàng thanh niên cũng giật mình, rồi trấn tĩnh lại nói:
-Xin lỗi cô, trái banh tụi
này đang đá ở bên ngoài, vô tình lọt vào sân nhà, tôi đường đột xin vào để lấy
ra..
Loan ấp úng không nói một
lời. Từ nhỏ đến lớn nàng sống khép kín trong gia đình, không giao thiệp nhiều
với bên ngoài. Rồi khi vào trung học, thì nàng lại được gửi vào nội trú trong
một trường dòng, sự giao tiếp của nàng càng giới hạn thêm nữa. Vì thế khi đối
diện với người thanh niên lạ mặt này, nàng cũng chẳng biết phải đối đáp như thế
nào?.
Chàng thanh niên thấy nàng
không nói, cúi xuống nhặt quả banh, vừa dợm đi ra thì bỗng quay lại nói:
-Nhà tôi ở bên ngoài kia,
ngay đường vào cổng trại, chỉ biết có bác Hậu thôi và chưa gặp cô bao giờ.
Loan run giọng:
-Tại học ở Saigon..
Chàng thanh niên ngắm nàng
rồi gật gù:
-À, ra vậy. Chắc cô về đây
nghỉ hè? Tôi tên là Hải.. thế còn cô?
-Tên là Loan..
-Hân hạnh được biết cô.. Nhà
tôi ở ngay bên cạnh hàng rào đó..
Vừa nói Hải vừa chỉ tay ra
bên ngoài hàng rào sắt. Loan nhìn theo hướng chỉ và nhìn thấy một căn nhà tôn
vách ván như những căn nhà của những người sống trong trại Du Sinh này. Loan đã
được bà Hậu cho biết trại Du Sinh là trại của những đồng bào di cư tỵ nạn cộng
sản từ miền Bắc vào Nam Các người tỵ nạn này đã được cha Bửu Dưỡng, một cha
dòng Chúa Cứu Thế , dẫn dắt lên sống trong trại định cư này.
Chàng thanh niên nói tiếp:
-Mấy ngày ở đây, nếu cô Loan
không bận thì qua bên nhà chơi với tụi này.Tôi có hai đứa em gái chắc cũng bằng
tuổi cô, thích hát hỏng lắm..À, hay chiều nay cỡ bốn giờ, tôi bảo Liên, một nhỏ
em của tôi đến cổng biệt thự, chờ để dẫn cô qua chơi. Chiều nay có thêm mấy cô
bạn của các em tôi ở trên đầu trại xuống, hát hò vui lắm..
Thế rồi họ quen nhau và yêu
nhau lúc nào chẳng hay. Những ngày nghỉ hè năm đó là những ngày nghỉ hè đẹp
nhất của đời học trò của Loan. Nàng đã được tham dự những trò vui tập thể cùng
với đám thanh niên thiếu nữ cùng tuổi. Nào là trò chơi bịt mắt bắt dê, trò chơi
rồng rắn… Nàng được tập hát những bài du ca. Nàng cũng được tham dự những buổi
cắm trại trong khu rừng thông ở trên đầu trại, nơi có dòng suối trong vắt chảy
qua . Trong làn nước trong veo đó, nàng đã thấy những con tôm tích, là loại tôm
cũng bằng cỡ những con tôm thường nhưng chúng có hai cái càng thật to. Các con
tôm tích búng mình bong bóc khi thấy có bóng dáng người. Nàng đã lần đầu tiên
nhìn thấy những con khỉ rừng leo trèo trên những cành thông, cũng như thấy tận
mắt những người Thượng vai mang rìu , lưng đeo gù đi thành từng đoàn trong rừng.
Một tháng sau, khi bà Huyền,
mẹ của nàng lên chơi, thì bà khám phá ra sự quen thân của Loan với Hải. Hải lúc
đó đang học lớp đệ nhất của trường Hưng Đạo. Gia cảnh của chàng , một gia đình
người Bắc mới di cư vào Nam-bố làm phu lục lộ và mẹ thì đang làm nghề nuôi heo,
thì chẳng có thể nào là người “môn đăng hộ đối” với gia đình bà. Ngày hôm sau,
bà Huyền đã bắt con mình phải về ngay lại Saigon. Loan buồn bã vì quyết định
cứng rắn của mẹ, nhưng nàng cũng kịp dúi cho người tình, mảnh giấy ghi địa chỉ
của nàng ở Saigon và bảo Hải phải viết thư cho nàng.
Những ngày ở Saigon là những
ngày của nhớ mong. Loan chờ đợi thư của Hải gửi về, nhưng những bức thư tình
vẫn biền biệt nơi đâu?. Loan bắt đầu viết nhật ký, ghi lại những ký ức của
những ngày thơ mộng của mối tình đầu. Một năm, rồi hai năm, nàng vẫn không nhận
được tin tức của người tình. Nàng vẫn không quên Hải, nhưng cũng chẳng biết làm
sao liên lạc với người yêu?. Bà Huyền đã cho bán căn biệt thự ở Đà Lạt cho
người chủ khác. Trong hai mùa hè sau đó, bà Huyền đã khôn khéo cho con qua
Paris thăm bà dì ở bên Pháp. Những cảnh đẹp, thú vui ở thành phố hoa lệ vẫn
chẳng làm cho Loan vui. Khi nàng vừa đậu xong bằng tú tài toàn phần Pháp, thì
có một gia đình quen với ông bà Huyền, gửi người nhờ mai mối Loan cho đứa con
trai của họ là một bác sĩ mới ra trường. Khi được hỏi ý kiến nàng nàng cũng
chẳng biết trả lời ra sao? Nàng cũng muốn nhận lời cho cha mẹ vui lòng, nhưng
trong thâm tâm vẫn chẳng bao giờ nàng quên được Hải..
Bà Huyền vẫn kiên nhẫn dịu
dàng khuyến dụ con, nhưng lòng của Loan vẫn có những níu kéo chờ đợi, cho nên
chẳng trả lời dứt khoát. Trong một lúc nóng giận, bà Huyền đã nói huỵch toẹt ra
là “Hai năm nay Hải vẫn gửi thư đều đặn, nhưng bà đã giữ lại, vứt đi, không cho
Loan đọc”. Loan nghe đến đó, khóc òa lên, rồi bỏ chạy về phòng mình, đóng cửa,
bỏ mặc bà Huyền đứng ngoài khuyên nhủ, dỗ dành..
Buổi sáng sớm hôm sau, khi cả
nhà còn ngủ, Loan lẻn ra ngoài, với số quần áo đựng trong xắc tay,nàng thuê xe
tắc xi, chở đến bến đò xe đi Đà Lạt. Buổi chiều hôm đó, Loan đã có mặt ở ngôi
nhà của Hải. Chàng đã không còn ở đó! Theo lời của Liên, thì sau khi bị rớt tú
tài hai, Hải đã xin vào trường võ khoa Thủ Đức, học xong ra trường và hiện đang
đóng đồn ở Chương Thiện.
Liên cũng cho Loan địa chỉ
của đơn vị của Hải. Tối hôm đó, Loan ngủ lại nhà Hải, nằm cùng giường với Liên
trong căn nhà tôn, và được bố mẹ của Hải cho ăn những món ăn đặc sản của người
Bắc như canh rau đay, cà muối. Khi trở lại Saigon, với địa chỉ của Hải, Loan
lại tìm đường xuống Chương Thiện. Khi đến bến xe thì nàng mới biết nàng phải đi
bộ thêm ba cây số nữa, mới vào đến chỗ đóng quân của Hải. Nhìn đôi guốc cao
trong chân, Loan ngán ngẩm, đi ra chợ Chương Thiện ở gần đó mua một đôi dép cao
su cho cuộc hành trình. Sau cùng Loan cũng đã gặp được Hải sau nhiều ngày vất
vả! Lúc gặp Hải, Loan nước mắt ràn rụa, không nói được một tiếng nào. Hải cũng
ngạc nhiên và cảm động khi thấy người yêu cuối cùng đã lặn lội tới thăm. Chàng
thủ thỉ bảo nàng là sẽ giữ Loan không dể mất nàng trong cuộc đời.
Bà Huyền thấy con quyết lòng
thì cũng không dám ép thêm. Một đám cưới giản dị đã được tổ chức! Loan cứ như
người trong mơ, không nghĩ là hạnh phúc cuối cùng lại đến với nàng như thế!
Cuộc sống hai người tuy có vất vả về tiền bạc, nhưng thật hạnh phúc, cho đến
ngay cả khi gia đình phải di tản sang Canada, sau ngày buồn chung của đất nước,
ngày 30 tháng 4 năm đó.
Khi sang đến Canada thì cuốn
nhật ký của bà Loan đã ghi đến hết trang cuối cùng!
Sau khi đẩy chiếc xe lăn của
bà Loan đến cạnh chiếc bàn tròn ở giữa sân cỏ, cô y tá
Tina khóa chốt an toàn
của xe lăn lại, kiểm soát lại một lần nữa rồi hỏi bà Loan:
-Are you OK?
Bà Loan vội vã trả lời:
-Yes, yes..
Cô y tá vẫy tay chào mọi
người rồi quay quả bước trở lại nhà ăn. Tháng bẩy mùa hè và vì là ngày chúa
nhật cho nên cả gia đình của ông Hải kể cả Ngọc, vợ Tùng cũng như hai đứa cháu
đều đến để thăm bà nội của chúng. Thay vì cứ ngồi trong phòng ăn chật hẹp, mọi
người bàn nhau ra ngồi ở ngoài sân vừa thoáng lại vừa yên tĩnh, không bị những
tiếng ồn ào của những khách hàng khác ở trong phòng ăn. Chiếc bàn tròn đặt giữa
sân cỏ được che bởi một chiếc dù che nắng-chiếc dù có thể thay đổi vị trí theo
sự thay đổi vị trí của mặt trời trong ngày. Từ trên sân cỏ, người ta có thể
nhìn thấy bãi đậu xe dành cho khách đến thăm ở ngay cửa chính, cuối con đường
dốc thoai thoải đi xuống đồi. Ông Hải theo lệ thường, kéo chiếc chăn phủ chân
của bà Loan lên ngang đùi và nói:
-Này bà Loan, câu chuyện mình
đọc tới đâu rồi?
Đây chỉ là câu hỏi thường lệ,
và ông Hải sẽ đợi chờ câu trả lời của bà Loan là “tôi không nhớ tới đâu nữa!”
như hàng ngày. Trong khi Tùng và Ngọc ngồi ở hai chiếc ghế bên cạnh, lơ đãng
nhìn ra xa. Còn hai đứa cháu thì đang mải mê chơi các trò chơi điện tử Gameboys.
Bà Loan ngẫm nghĩ rồi bảo ông
Hải:
-Tôi nhớ mình đã đọc đến đoạn
bà mẹ nhận là dấu thư của Hải gửi về không cho Loan biết..
Ông Hải mừng rỡ:
-À, hôm nay bà lại nhớ! Có
triển vọng tốt..
Nói rồi ông Hải, sửa lại gọng
kính, mở trang sách đã đánh dấu trước ra đọc..
Ông Hải vừa đọc được một đoạn
thì có tiếng bà Loan ngắt lời:
-Ông Hải ơi, chuyện này là
hình như là chuyện của tôi và cuốn nhật ký mà ông đang cầm trên tay hình như là
của tôi mà..
Ông Hải hồi hộp hỏi:
-Bà có nhớ thật không hở bà
Loan..?
-Thật mà..
Nói đến đây, bà Loan bỗng giơ
hai tay bảo ông Hải:
-Anh Hải đây mà.. Anh đọc
nhật ký của em mà anh cứ bảo của người khác..
Rồi quay sang đám con cái
đang ngồi xung quanh, bà Loan rấm rứt khóc:
-Ồ kìa Tùng con tôi, rồi Ngọc
rồi các cháu tôi Jason và Tracy đây mà, chứ có ai xa lạ đâu..
Tùng la lên:
-Má ơi, má đã nhớ lại rồi!
Ông Hải cũng mừng rỡ:
-Cám ơn Trời Phật, em đã nhớ
lại được rồi..
Tùng đứng dậy hối hả bảo ông
Hải:
-Thôi ba ngồi đây với má
nghe.. tụi con chạy qua nói cho chú thím Hùng biết, chở hai người đến đây luôn..
Nói rồi Tùng dắt tay vợ và
bảo hai đứa con:
-Tụi con chào bà nội rồi đi
với ba. Chút nữa mình trở lại..
Vừa quay đi, Tùng còn nói với
lại:
-Con sẽ ghé chợ Tầu mua thịt
quay bánh mì mang về ăn trưa với chú thím Hùng luôn..
Ông Hải đứng dậy ôm lấy vợ,
nước mắt dàn dụa không nói một lời. Bà Loan cũng thút thít khóc trên vai chồng.
Một lúc sau, ông Hải khẽ bảo:
-Có gió nhiều rồi, thôi để
anh đưa em vào nhà ăn..
Ông Hải lụm khụm mở chốt an
toàn của chiếc xe lăn, chậm chậm đẩy chiếc xe ra khỏi sân cỏ, theo con đường
dốc trở lại nhà ăn. Đang đẩy chiếc xe, ông Hải bất ngờ bị hụt chân té xuống,
chiếc xe lăn không người giữ, chạy theo con đường dốc, tông thẳng vào bức hàng
rào sắt ở gần cửa ra vào. Ông Hải chạy theo la lớn:
-Loan ơi, em có sao không?
Khi ông Hải chạy đến gần, thì
chiếc xe lăn đã ngừng lại. Mặt của bà Loan đã nằm kẹt giữa những làn song sắt.
Ông Hải nghe loáng thoáng tiếng chân người chạy đến, tiếng của cô y tá Tina
đang gọi số điện thoại khẩn cấp 911.
Vẫn chỗ ngồi cũ, vẫn chiếc
bàn tròn ở góc phòng và vẫn có ly cà phê Tim Horton còn bốc khói ở trên bàn,
ông Hải ngồi tư lự một mình, tay cầm cuốn nhật ký, buồn bã nhìn ra ngoài. Mùa
thu đã về với lá vàng phủ đầy trên thảm cỏ. Thỉnh thoảng những cơn gió mạnh
thổi về, đã cuộn đám lá lên không trung như những đợt sóng, rồi những chiếc lá
lại rơi lả tả lại trên sân. Sau đám tang của người vợ, hàng ngày ông Hải vẫn
đến ngồi ở góc phòng của quán ăn trong nhà dưỡng lão Yee Hong này. Những khách
hàng thường xuyên của quán ăn này, mà ông Hải nhớ mặt, vẫn ngày ngày đến đây. Nhưng không còn có cô y tá Tina đẩy chiếc xe lăn ra, và chỗ ngồi đối diện với
ông cũng chẳng còn có người ngồi. Ông Hải thở dài, nhìn chiếc ghế trống đối
diện, mở cuốn sách cầm trên tay, rồi hỏi:
-Bà Loan à, bà có nhớ hôm qua
mình đã đọc đến đâu không?
Không có tiếng trả lời, nhưng
ông Hải, với đôi mắt nhòa lệ, vẫn cắm cúi đọc những dòng trong trang sách đã mở
sẵn..Trang sách của một cuộc tình đầu và cũng là một cuộc tình cuối!
Nguyễn Tuấn Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét