Đạo sĩ quay về quê hương vào một buổi
đêm tối như mực, ông đến một ngôi làng hoang vắng, trên con đường mòn, người
dân làng lặng lẽ đi đi về về.
Khi đang định rời khỏi nơi này thì
ông nhìn thấy có một ngọn đèn sáng yếu ớt từ xa đang tiến lại gần. Lúc này bên
cạnh có người nói: “Ông mù đến rồi”.
Vị đạo sĩ không lý giải được, một
người mù cả hai mắt, hoàn toàn không có khái niệm ngày và đêm, ông ấy không
nhìn thấy tượng thần trang nghiêm, hoa nở hoa tàn, núi cao nước chảy hay liễu
xanh đào đỏ cũng như vạn vật trên thế gian, thậm chí còn không biết đèn trông
như thế nào, ông ấy cầm một cây đèn há chẳng phải khiến người ta khó hiểu và
buồn cười hay sao?
Chiếc đèn dần dần đến gần, ánh sáng
chiếu rọi lên đôi giày của vị đạo sĩ. Đạo sĩ nói: “Xin được hỏi, ông thực
sự là một người mù chăng?”
Người mù đáp: “Đúng vậy, từ khi
đến với thế giới này thì hai mắt tôi đã không thấy được rồi”.
Vị đạo sĩ hỏi: “Ông đã không
nhìn thấy gì cả, vậy thì vì sao lại cầm một ngọn đèn?”
Người mù đáp: “Bây giờ là ban
đêm đúng không? Tôi nghe nói nếu ban đêm mà không có đèn soi sáng thì mọi người
trên thế gian sẽ mù giống như tôi vậy, thế nên tôi thắp một ngọn đèn”.
Vị đạo sĩ ngộ ra được điều gì đó, ông
nói: “Thì ra ông làm vậy để chiếu sáng cho người khác ư?”
Nhưng người mù lại đáp: “Không
phải, tôi chiếu sáng cho chính mình”.
Vì bản thân mình? Vị đạo sĩ lại ngây
ra.
Người mù chậm rãi hỏi: “Liệu ông
có từng bị người khác va phải trong bóng tối hay không?”
Vị đạo sĩ nói: “Đúng thế, ngay
mới vừa rồi tôi có bị hai người vô ý va phải”.
Người mù nghe xong thì nói: “Thế
nhưng tôi chưa từng bị ai va vào cả. Tuy tôi mù, tôi chẳng thấy gì cả, nhưng
tôi cầm ngọn đèn này, vừa chiếu sáng cho người khác và cũng để họ nhìn thấy
tôi. Như vậy họ sẽ không va phải tôi vì không nhìn thấy”.
Vị đạo sĩ nghe xong thì hiểu ra, ông
ngẩng đầu lên trời thở dài:
- “Người cầu đạo đi khắp tứ
phương, bôn ba đây đó, không ngờ đạo ở ngay bên cạnh mình, tâm đạo của con
người ta giống như một ngọn đèn, chỉ cần thắp sáng lên, dù không nhìn thấy,
không cảm thấy được đạo tồn tại, nhưng đạo lại nhìn thấy chính bản thân mình,
bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, đạo đều ở bên ta”.
Đúng vậy, thắp sáng ngọn đèn trong
cuộc đời chúng ta để không chỉ soi sáng người khác, mà hơn hết là chiếu rọi
chính bản thân mình.
Ngọc Trúc biên dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét