Cách đây rất lâu rất lâu, một cây cổ
thụ vừa cao vừa lớn……..
Có cậu bé nọ, mỗi ngày đều đến bên
cây, cậu leo trèo hái quả ăn và nằm ngủ dưới bóng cây. Cậu yêu cây cổ thụ, cây
cổ thụ cũng thích được chơi đùa cùng cậu.
Về sau, cậu bé đã khôn lớn, không còn
chơi đùa hàng ngày như trước nữa.
Một ngày nọ, cậu lại đến bên cây,
dáng vẻ rất là sầu khổ. Cây cổ thụ muốn được chơi đùa cùng cậu, nhưng cậu bé
nói: “Không được, mình đã không còn nhỏ nữa, không thể chơi đùa cùng cậu như
trước được nữa, mình muốn có đồ chơi, nhưng lại không có tiền để mua”.
Cổ thụ nói: “Thật đáng tiếc,
mình cũng không có tiền, nhưng mà cậu hãy hái tất cả hoa quả của mình xuống rồi
đem đi bán, không phải sẽ có tiền rồi sao?”.
Cậu bé vô cùng kích động, liền hái
hết tất cả số trái trên cây, vui vui vẻ vẻ đi mất.
Sau đó, cậu bé trong một khoảng thời
gian dài không còn ghé đến nữa. Cây cổ thụ rất đau lòng………
Cậu có thể chặt hết cành cây của mình
xuống, rồi đem đi dựng nhà……….
Rồi một ngày kia, cậu bé cuối cùng đã
đến, cổ thụ hăng hái rủ cậu chơi đùa như trước. Cậu bé nói: “Không được, mình
không có thời gian, mình còn phải làm việc nuôi gia đình nữa, chúng mình rất
cần một căn nhà, cậu có thể giúp mình không?”
“Mình không có nhà, nhưng cậu có thể cưa chặt
hết tất cả cành cây của mình, rồi đem đi mà dựng nhà”, cổ thụ nói.
Thế là cậu bé cưa chặt hết tất cả
cành cây, vui vui vẻ vẻ chuyển đi dựng nhà.
Nhìn thấy cậu bé vui mừng, cây cũng
vui theo.
Từ đó, cậu bé lại không còn đến nữa.
Cổ thụ rơi vào trạng thái cô đơn và
buồn bã.
Mùa hè một năm nọ, cậu bé lại quay
lại, cây cổ thụ mừng rõ: “Đến đây nào bạn, hãy cùng chơi với mình đi”.
Hãy
chặt lấy thân cây của mình, đem đi làm chiếc thuyền vậy………
Cậu bé lại nói: “Tâm trạng mình không
tốt, mỗi ngày một già thêm, mình muốn giương buồm ra biền, thả lỏng một chút,
cậu có thể cho mình một chiếc thuyền không?”.
Cổ thụ nói: “Hãy chặt lấy thân cây
của mình, rồi đem nó đi đóng thuyền đi!”.
Thế là cậu bé đã chặt thân cây cổ thụ
xuống, chế tạo một chiếc thuyền, rồi lên thuyền ra biển khơi, rất lâu đều không
thấy trở về.
Cây cổ thụ rất lấy làm vui mừng,
nhưng …..
Con
à, ta đã không còn gì để có thể cho con nữa rồi……..
Rất nhiều năm đã qua đi, cậu bé cuối
cùng đã trở về, cổ thụ nói: “Xin lỗi, con à, ta đã không còn gì có thể cho
con nữa rồi, ta cũng không còn trái cây nữa”.
Cậu bé nói: “Răng của mình đều
rụng hết cả rồi, không còn ăn trái cây được nữa”.
Cổ thụ lại nói: “Ta cũng không
còn thân cây, để cho cậu leo trèo như xưa nữa”.
Cậu bé nói: “Mình đã già quá
rồi, không còn sức để leo nữa”.
“Mình không còn có gì có thể cho cậu nữa…….,
chỉ còn lại bộ rễ đang dần dần chết khô đi”, cổ thụ nước mắt lưng tròng nói.
Cậu bé nói: “Bao nhiêu năm đã
trôi qua rồi, bây giờ tớ cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, cái gì cũng không cần nữa,
chỉ cần một chỗ để nghỉ ngơi thôi”.
“Được thôi! Cội rễ là nơi thích hợp nhất để
ngồi nghỉ, đến đây, hãy ngồi xuống cùng mình nghỉ ngơi đi!”.
Cậu bé ngồi xuống, cổ thụ mừng đến
chảy nước mắt……….
Bạn có thấy câu chuyện ấy quen thuộc
không, đây chính là câu chuyện của bất
kì ai, cây cổ thụ trong câu chuyện này chẳng phải chính là cha mẹ của chúng ta.
Lúc còn nhỏ, chúng ta thích được chơi
đùa cùng cha mẹ…Sau khi lớn lên rồi, chúng ta liền rời xa họ, chỉ những lúc cần
có điều gì đó hoặc khi gặp phiền não, chúng ta mới trở về bên cạnh họ.
Vậy mà cha mẹ chúng ta vẫn như cây cổ
thụ kia, sẵn sàng đón nhận chúng ta, sẵn sàng cho đi tất cả những gì của bản
thân để cố gắng hết sức khiến chúng ta vui lòng.
Bạn có thể cho rằng cậu bé đối với
cái cây thật rất tàn nhẫn, nhưng phải chăng đây cũng chính là cách mà chúng ta
đối đãi với ba mẹ mình.
Đời người quả thật là như vậy.
Xin các bạn hãy trân quý quãng thời
gian ở cùng với ba mẹ, bởi vì sẽ có lúc:
“Cây muốn yên mà gió chẳng ngừng, con muốn
hiếu dưỡng nhưng ba mẹ đã không còn nữa rồi!”
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét