Người hàng xóm ngay cạnh nhà tôi là một phụ nữ lớn
tuổi. Bà ấy hiếm khi ra ngoài trừ khi đi chợ để mua hàng hóa. Mặc dù là hàng
xóm nhưng chúng tôi không liên lạc với nhau. Tôi chỉ biết bà ấy là một phụ nữ
cô độc và không biết gì về bà cả.
Người phụ nữ lớn tuổi có vẻ như không nói nhiều
lắm. Thỉnh thoảng tôi có gặp bà ấy trong hành lang của tòa nhà. Khi tôi chào
bà, bà chỉ trả lời tôi một cách nhẹ nhàng. Bà ấy có vẻ như không có bạn bè và
hiếm khi có khách. Mỗi lần tôi đi ngang qua nhà bà, tôi không thể không nghĩ rằng
có thể là một thế giới lạnh lẽo và cô đơn ở bên trong đó.
Khi năm mới đến, tôi đến một khu mua sắm để
mua quà cho gia đình. Một chiếc khăn len lôi cuốn sự chú ý của tôi. Tôi sờ vào
và nhẹ nhàng vuốt ve chiếc khăn len tối màu với kiểu dáng rất đẹp. Chất liệu của
nó rất mềm mại. Tôi nghĩ nó sẽ mang đến cho người mặc cảm giác ấm cúng. Tôi có
một ý nghĩ thôi thúc. Tại sao không mua nó cho người phụ nữ cô đơn bên cạnh?
Khi mang chiếc khăn sang nhà bà ấy, tôi cảm thấy
có chút gì đó không dễ dàng. Liệu bà ấy có nhận món quà của tôi không? Tôi gõ cửa
nhẹ nhàng. Khi bà ấy mở cửa và nhìn thấy tôi, bà có vẻ giật mình. Với một chút
do dự, tôi cầm chiếc khăn trên tay, kéo dài ra và nói: “Đây là của ai đó nhờ
tôi đưa cho bà. Cô ấy mong bà có một năm mới hạnh phúc”. Bà ấy nhìn món quà từ
một người lạ và từ chối nhận nó. Tôi đặt chiếc khăn vào tay bà và cảm thấy bàn
tay bà run nhẹ.
Ngày hôm sau, tôi nhìn thấy bà ấy khi tôi ra cửa
hàng tạp hóa. Bà đứng trong một ngôi nhà một tầng và đang nói chuyện với một
người phụ nữ. Người phụ nữ xách một cái túi nhựa đầy trái cây trên một tay và một
tay dắt một đứa bé ba tuổi. Tôi nhìn thấy một thứ gì đó rất quen thuộc. Khi tôi
nhìn kỹ, tôi thấy chiếc khăn mà đứa bé đang quàng là cái mà tôi đã tặng cho người
phụ nữ già. Khi người phụ nữ lớn tuổi nói chuyện xong với người nữ kia, bà ấy
quay lại và nhìn thấy tôi. Bà giật mình, đi về phía tôi và nói một cách nhẹ
nhàng: “Tôi cảm ơn cô đã tặng tôi chiếc khăn và tôi rất thích nó. Nhưng gia
đình người phụ nữ này rất nghèo. Tôi nghĩ họ cần món quà đó hơn tôi”. Lúc đó,
tôi có một cảm giác xúc động không thể tả được.
Ai đó đã nói rằng tình yêu chứa những hạt giống
của hạnh phúc. Chúng ta không chỉ cần thu thập mà còn phải gieo chúng. Khi sự ấm
áp của đôi tay chúng ta mang tình yêu và hy vọng đến cho người khác, thì đến lượt
chúng ta cũng sẽ có được một thế giới ấm áp và đầy yêu thương.
Pu Fei
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét