Một cơn bão vừa tàn phá thị
trấn nhỏ gần thành phố của chúng tôi làm nhiều gia đình phải sống trong cảnh
khốn khó.Tất cả các tờ báo địa phương đều đăng hình ảnh và những câu chuyện
thương tâm về một số gia đình mất mát nhiều nhất.
Có một bức ảnh làm tôi xúc
động. Một phụ nữ trẻ đứng trước ngôi nhà đổ nát của mình, gương mặt hằn sâu nỗi
đau đớn. Đứng cạnh bà là một cậu bé chừng 7 hay 8 tuổi, mắt nhìn xuống. Đứa con
gái nhỏ bám chặt quần mẹ, nhìn chằm chặp vào máy ảnh, mắt mở to vẻ bối rối và
sợ hãi. Bài báo đi kèm cùng kêu gọi mọi người giúp đỡ những người trong gia
đình đó. Tôi nhận thấy đây sẽ là một cơ hội tốt để dạy các con mình giúp đỡ
những người kém may mắn hơn.
Tôi đưa tấm ảnh gia đình đó
cho các con tôi xem, giải thích nỗi khổ của họ cho hai đứa con trai sinh đôi 7
tuổi và đứa con gái 3 tuối. Tôi bảo chúng: “Chúng ta có quá nhiều trong khi
những người này bây giờ không còn gì cả. Chúng ta hãy chia sẻ với họ những gì
mình có". Tôi và hai con trai chất vào thùng cứu trợ nào đồ hộp và xà
bông, mì gói… Tôi cũng khuyến khích chúng chọn ra một số đồ chơi mà chúng không
chơi nữa. Đứng nhìn hai anh sắp xếp mọi thứ, con gái tôi có vẻ nghĩ ngợi. Tôi
nói với con:
"Mẹ sẽ giúp con tìm một thứ gì đó cho em bé trong ảnh”.
"Mẹ sẽ giúp con tìm một thứ gì đó cho em bé trong ảnh”.
Trong lúc hai anh mình đặt
những món đồ chơi cũ chúng đã chọn vào thùng, con gái tôi đi vào, tay ôm chặt
con búp bê cũ kỹ nhạt màu, tóc rối bù, nhưng là món đồ chơi nó yêu thích nhất.
Nó ôm hôn con búp bê lần chót trước khi bỏ vào thùng. Tôi nói: "Con không
cần phải cho nó, con thương nó lắm mà".
Con gái tôi gật đầu nghiêm
trang: "Nó đem lại niềm vui cho con mẹ ạ, có lẽ nó cũng sẽ đem lại niềm
vui cho bạn kia”.
Tôi nhìn sững con, chợt nhận
ra rằng bất cứ ai cũng có thể đem cho những thứ mình bỏ đi, nhưng lòng nhân ái
thật sự là đem cho những gì mình yêu quí nhất
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét