“Đời là bể khổ” Tại sao đời là bể khổ mà không
phải là 1 bể vui tươi? vì đó là cách suy nghĩ rất con người của mỗi chúng ta
khi đau khổ, khi bế tắc chúng ta mới ngồi suy nghĩ lại, nhưng khi vui thì sao?
mọi người suy nghĩ khi chúng ta vui hay hạnh phúc đó là cái chúng ta đáng để
hưởng nên mọi người thấy nó bình thường. Cuộc sống rất công bằng: có đau khổ sẽ
có vui tươi hạnh phúc quạn trọng chúng ta có nhận ra điều đó hay không? Đơn
giản như: người mẹ phải chiu đau khổ mang thai 9 tháng rồi phải đau đớn mới
sinh ra đứa con trong niềm hạnh phúc đúng không??? Quy luật của xã hội đều rất
công bằng nếu chúng ta tung 1 quả bóng với 1 sức mạnh vào không trung thì nó sẽ
bật lại tương ứng với sức mạnh đó và như vậy:
Nếu cuộc sống là những ngày
tươi đẹp và không có những đau khổ thì đó không phải là cuộc sống mà nó chỉ là
mơ ước của con người thôi. Chúng ta có quyền ước mơ nhưng phải trong khả năng
của chúng ta và quy luật của cuộc sống. Nếu bạn buồn và khóc với tôi về những
đau khổ mà bạn đang phải chịu đựng thì tôi xin thưa với bạn rằng tôi cũng như
bạn, chính tôi cũng đang phải đương đầu với những khó khăn thử thách đây. Có
điều: có khác đi chăng nữa thì là khác về cách thức diễn biến ra sự việc mà
thôi. Và chính vì thế tôi muốn đề cập đến tính chất của: “Thất bại”
Bất cứ ai cũng đã từng thất
bại, ngay từ nhỏ: lần tập đi đầu tiên chúng ta đã phải vấp ngã bao nhiêu lần
nhưng chúng ta cũng đều đứng dậy và cố gắng bước đi. Hãy nhìn về những cố gắng
của trẻ thơ mà vượt qua mọi thất bại trong cuộc đời nhé bạn, theo tôi đó là
cách tốt nhất mà chúng ta làm để vượt qua mọi sự thất bại trong cuộc đời. Ai đã
từng lớn lên mà không trải qua thời thơ ấu, ai đã từng đi mà không từng vấp
ngã, có ai sinh ra mà đều thích ứng với cuộc sống này hay không? Chúng ta đều
có thời gian để thích ứng với mọi việc và tùy vào khả năng của mọi người mà
thời gian thích ứng dài hay ngắn.
Mỗi sự việc xảy ra trong cuộc
đời chúng ta đều đem lại cho chúng ta những bài học đáng giá: Về một bài toán
đã áp dụng cách giải sai, về lòng tốt đã gửi nhầm chủ nhân hay về một tình yêu
lâu dài bỗng phát hiện đã trao nhầm đối tượng.
Thất bại dạy cho ta bắt đầu
nhìn cuộc sống bằng một con mắt khác. Đôi mắt ấy có thể trở nên tinh tường hay
mù quáng, điều đó phụ thuộc vào chính bản thân ta. Có nhiều khi, tâm hồn ta sa
ngã, ta bắt đầu trở nên đa nghi, không muốn tin ai, không muốn yêu ai, không
muốn dang tay giúp đỡ ai và cũng chẳng cần ai tin mình, bởi nhiều lúc, chính sự
ngây thơ của ta đã khiến ta “sập bẫy”. Ta “’xù lông nhím” lên như bất kì loài
động vật nào khác chỉ vì không muốn tự mình làm tổn thương bản thân thêm một
lần nào nữa.
Cuộc sống này được sinh ra
vốn dĩ đã là như thế: Tốt-xấu, thiện-ác, trắng-đen, chẳng hề dễ dàng phân biệt.
Bạn không muốn chấp nhận điều
đó, nhưng hãy tập sống chung với nó, để biết mình cần một sự cân bằng giữa con
tim và lý trí. Học cách đứng lên sau vấp ngã, là biết dùng lý trí để đặt niềm
tin đúng chỗ, là biết dùng con tim để cảm nhận tình yêu chân thành, chứ không
phải là dùng sự hồ nghi để phá vỡ các mối quan hệ của chính mình.
Đừng hát khi buồn…
Đừng cười khi đau…
Đừng vờ mọi thứ đều ổn thỏa
khi lòng mình không hề yên ả…
Bởi giúp đỡ, san sẻ, đồng cảm
và thấu hiểu là một trong những bản năng tốt đẹp và đáng trân trọng nhất của
con người. Ta buồn nỗi buồn của người khác, ta cười với niềm vui ở nơi xa. Lắng
nghe trái tim mình, rồi bạn sẽ nhận ra được thế nào yêu thương. Cuộc sống này
tuy không hề đẹp như bạn vẫn hằng mơ, nhưng vẫn rất công bằng trong tình yêu.
Bạn cho hay nhận, được hay mất, đó là tùy thuộc vào quyết định của bạn…
Đừng để khi tia nắng ngoài
kia đã lên, mà con tim vẫn còn băng lạnh. Đừng để khi cơn mưa kia đã tạnh, mà
những giọt lệ trên mi mắt vẫn còn tuôn rơi. Thời gian làm tuổi trẻ đi qua nhanh
lắm, không gì là mãi mãi, nên hãy sống hết mình để không nuối tiếc những gì chỉ
còn lại trong quá khứ mà thôi…
.
.