Khi
bị người nào đó nói hay làm gì trái ý, tổn thương thì chúng ta thường nhớ dai
và nhớ hoài. Khi ngồi yên hoặc có dịp thì trong tâm lại đem những lời nói, hành
động, cử chỉ của người đó chiếu lại cho ta xem và ta ngoan ngoãn ngồi xem chăm
chú.
Tệ hơn nữa, sau mỗi lần như vậy, sự buồn giận
của ta càng tăng và ta lại tiếp tục oán hận người đó. Nhiều khi sự việc đó đã
xảy ra cả chục năm trước, bây giờ người kia đã thay đổi tính tình hoặc đã chết
rồi, nhưng cuốn phim cũ trong tâm ta mỗi lần chiếu lại, nó vẫn mới tinh như các
phim đĩa DVD hiện nay.
Nực cười thay, chúng ta không nhận ra điều làm
mình khổ không phải người kia mà là chính mình. Chính mình cho phép cái tâm lôi
phim cũ ra chiếu, chính mình suy nghĩ, nhớ hoài chuyện cũ. Dù người khác có
mắng chửi, hạ nhục, đối xử tệ bạc với mình hôm qua hay hôm kia, nhưng nếu bạn
lỡ uống nhằm "thuốc lú" quên hết thì hôm nay đâu có khổ. Không biết
bạn có đồng ý chăng? Nếu đồng ý thì nên quay trở về điều chỉnh, dạy dỗ cái tâm
của mình đừng cho nó tự tung tự tác muốn nhớ nghĩ cái gì thì nghĩ, nhất là hay
nhớ nghĩ những điều sai quấy của người khác. Bởi vì mỗi khi tâm nhớ nghĩ điều
sai quấy của người khác thì ai khổ trước? Mình khổ trước hay người kia?
Ngày hôm qua, ông A, bà B đã mắng chửi, hay
đánh ta một roi. Ngày hôm nay, nếu ta nhớ nghĩ lại hành động của họ và đau khổ
tiếp, đó tức là ta tự mắng chửi và lấy roi đánh mình thêm lần nữa. Và nếu ta cứ
tiếp tục nhớ nghĩ và buồn khổ hoài thì có phải là tự mình mắng chửi, hành hạ
mình không? Cái này ngoài đời gọi là "thú đau thương". Khi thích cái
gì thì muốn có hoài, như thích hút thuốc thì tìm thuốc hút và khi được hút thì
sung sướng nên gọi là thú. Thích uống rượu mà được đi nhậu là một cái thú. Nhưng
khi có được những cái "thú" đó, thay vì sung sướng thì lại đau khổ,
nên gọi là "thú đau thương".
Quá
khứ đã qua rồi, bây giờ chỉ còn là ký ức. Chúng ta không thể nào quên hoàn toàn
quá khứ, dù muốn dù không nó đã in vào tâm thức, nhưng đừng để cho nó làm mình
đau khổ. Khi lái xe hơi bạn nhìn về phía trước hay nhìn kính chiếu hậu? Đương
nhiên không ai nhìn vào kính chiếu hậu hoài vì sẽ gây ra tai nạn mà chỉ liếc
nhìn một chút trước khi muốn lách hoặc vượt qua an toàn. Cũng thế bạn hãy nên
nhìn về phía trước, nhìn tới tương lai. Chỉ khi nào cần tìm kiếm điều gì trong
quá khứ thì có thể quay lại liếc nhìn, và nhớ nhìn trong giây lát thôi.
Giả dụ trong quá khứ người kia đã làm khổ bạn
thật, và khi nhớ lại dù trong giây lát thôi cũng đủ làm cho bạn khổ sở, khó
chịu, vậy sao bạn không uống thuốc "Hỷ
Xả"?
Chỉ cần
đứng trước bàn Phật nói to lên rằng: "ông A, bà B, đã làm con đau khổ
trong quá khứ, nhưng hôm nay đây con phát nguyện tha thứ và hỷ xả cho họ, bởi
vì làm người ai mà chẳng lầm lẫn". Làm một lần chưa hết thì làm nhiều lần
cho tới khi nào nhớ lại chuyện cũ mà tâm bình thản như nhớ chuyện của ai khác
chứ không phải chuyện của mình thì xem như thuốc "Hỷ Xả" đã có công
hiệu.
Nên nhớ ngay cả bệnh nhẹ như nhức đầu sổ mũi
cũng phải uống thuốc nhiều lần mới hết, đâu phải chỉ uống một viên là hết bệnh,
huống chi bệnh "ghim trong lòng" là một bệnh phiền não thâm căn cố đế
của con người, đâu thể phát nguyện suông vài lần là hết được.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét