Lại một cái Tết nữa sắp đến. Hôm đó một
người bạn học của vợ chồng tôi đem biếu đôi gà rừng, nói rằng do người dân miền
núi nơi họ ở bắt được bằng lưới. Anh nhốt chúng vào chiếc lồng che kín và mang
đến, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng kêu quắc quắc vọng ra.
Người bạn còn cho biết chú gà trống rất
khỏe, bất kỳ ai thò tay chạm vào là nó chống cự quyết liệt, anh còn giơ cánh
tay đã bị trầy xước để minh chứng.
Gần tối chồng tôi đi làm về, tiện
trên tay còn đeo đôi găng bảo hộ, anh nhanh nhẹn thò tay túm được chúng và nhốt
vào một chuồng gà bằng sắt cũ trong sân nhà. Anh nói vẻ đắc ý: “Thật tuyệt, nhà
ta sẽ được một bữa súp gà thật ngon vào đêm 30 Tết…”. Đêm hôm đó tiếng kêu cứu
và tiếng đạp lồng tìm lối thoát của đôi gà khiến tôi trằn trọc không ngủ.
Sáng dậy, tôi vội mang thức ăn cho
chúng, vừa mở cửa, tôi giật thót mình thấy một bóng đen hình con gà in trước cửa.
Tôi ngước lên nhìn thì ra con gà trống đêm qua đã phá được cửa chuồng bay ra đậu
ngay đầu hồi nhà. “Hỏng rồi, con gà trống sổng chuồng rồi”. Tôi vội vàng kêu
to, chồng và con trai tôi đang ngủ cũng chồm dậy lao ra cửa để truy bắt kẻ “vượt
ngục”. Hai bố con tìm đủ mọi cách mà không tài nào bắt được, nó bay mất hút.
Trước tình thế không an toàn ấy, ngay tức thì chồng tôi gia cố lại chuồng, chằng
thêm dây thép xung quanh, cẩn thận hơn, anh ấy còn dùng dây buộc nốt chân con
gà mái lại, vừa làm vừa tự an ủi: “Còn mày, chạy đằng trời! Thôi thì còn một
con mái này cũng đủ ăn Tết”..
Thế rồi chúng tôi mỗi người một việc.
Chập tối đi làm về, việc đầu tiên là tôi vào kiểm tra chuồng gà. Thật kỳ lạ, dưới
chân tôi lại hiện lên bóng đen con gà trống sáng nay “vượt ngục”. Không hiểu tại
sao gà trống lại quay trở lại, tôi trân trân đứng nhìn nó mà trong lòng bao thắc
mắc lạ kỳ.
Rồi tôi chợt phán đoán. Nó bay trở lại
không phải nơi đây có thức ăn no đủ hơn nơi nó đang sống! Càng không phải nó
quay lại để tìm cuộc sống trong “ngục tù”. Phải chăng vì nó không nỡ bỏ rơi bạn
gái đang bị giam cầm và sắp phải đương đầu với cái chết được báo trước. Có lẽ
nó cũng hiểu rằng trước khi giã biệt cõi đời, cô bạn gà mái xinh đẹp kia đang
phải sống trong sự cô đơn thảm thương đến nhường nào!
Trong thế giới thiên nhiên chỉ con
người được Thượng đế ban tặng có thêm chức năng “ý thức” để được cảm xúc sinh động
về tình yêu, hận thù, hờn ghen… nhưng lạ thay hiện hữu trước mắt tôi hôm nay,
chú gà rừng kia cũng mang trong mình một trái tim của sức mạnh tình yêu mãnh liệt.
Sẵn sàng đương đầu với hiểm họa để bảo vệ người tình. Biết đâu nơi rừng núi
xanh thẳm kia, chúng là một đôi tình nhân, một đôi uyên ương hay một cặp vợ chồng
đang tuần trăng mật…
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn chú gà trống
đang thế thủ trên đầu hồi nhà, trong lòng xốn xang. Như chợt tỉnh, tôi vào nhà
lấy rổ thức ăn và một chậu nước sạch cho cả đôi gà ăn, chắc chúng đã bị đói suốt
ngày hôm qua.
“Lại có chuyện gì vậy, con gà trống quay lại
phải không?”. Chồng tôi chạy lại xem đầu đuôi ra sao, anh há hốc miệng vẻ kinh
ngạc vì sự thể đúng như vậy! Chú gà trống cứ nhảy lên lại nhảy xuống từ đầu hồi
nhà đến khúc gỗ gác lên nóc chuồng, nửa muốn tiến đến gần cửa chuồng, nửa vẫn
như cảnh giác để tự bảo vệ mình. Đoán được ý định, chồng tôi liền mở cửa chuồng
và để ngỏ, chúng tôi lánh ra một chỗ chờ đợi, vài phút sau chú gà trống quả cảm
lao xuống cửa và chui vào chuồng. Nó áp mình bên cạnh cô gà mái, dùng thân và
đôi cánh dang rộng che chở. Cô gà mái tìm thấy hơi ấm của bạn đời, nó run rẩy
dũi mình nép vào thân gà trống. Có lẽ cô ta đang có được sự che chở mạnh mẽ và
đầy tin tưởng. Chú gà trống cất tiếng kêu “Ri, ri…” giọng trầm ấm như an ủi bạn
gái: “Chúng ta sẽ không bao giờ li biệt”.
Tối hôm đó gia đình chúng tôi không
ngớt bàn luận về tình cảnh của đôi gà. Ai cũng cảm thấy trong lòng vướng mắc
khi chứng kiến được tình yêu thiêng liêng mà chúng dành cho nhau. Điều đó khiến
trong mỗi chúng tôi đều muốn cưỡng lại ý định giết chúng để ăn thịt. Miếng thịt
gà đó thật thơm ngon đối với bất kỳ ai có nhu cầu hưởng thụ, nhưng sẽ đắng ngắt
và khó nuốt trôi khi biết rằng mình đang huỷ diệt một tình yêu cao thượng. Chồng
tôi chợt nói trong sâu lắng: “Có lẽ…” Anh dừng lời ở đó nhưng tôi và cậu con
trai như chung một dòng suy nghĩ cùng bật lên: “Có lẽ chúng ta không thể giết
thịt chúng để ăn phải không ạ!”- “Đúng vậy!” Anh khẽ nói. Kể từ giây phút này
chúng tôi sẽ trả lại cho thiên nhiên một mắt xích liên hoàn của sự sinh tồn
trên trái đất, nó đã dành cho chúng tôi sự cảm kích thiêng liêng – đó là cảm
xúc lương tâm.
Ai ngờ đêm xuống lại xảy ra một chuyện
kinh hoàng. Khoảng quá nửa đêm một gã mèo hoang to khỏe móng vuốt sắc nhọn,
đôi mắt hung dữ, xuất hiện trong sân nhà tôi. Cách đây hơn một tháng con mèo
hoang này đã từng ăn thịt một con thỏ mà chúng tôi nhốt trong lồng để ngoài
sân. Đêm nay có lẽ mèo hoang đánh hơi thấy mùi thịt mới, nó rón rén như kẻ săn
mồi lành nghề, trườn tới cửa chuồng gà thò đôi chân móng vuốt sắc nhọn bất ngờ
quặp chặt đúng cổ gà mái, tiếng kêu thảm thiết của gà mái làm chấn động màn đêm
khiến chúng tôi bừng tỉnh chạy ra sân. Ánh đèn pin của chúng tôi quét về phía
mèo hoang, nó đang dùng răng cậy cửa chuồng. Quả thực ánh mắt của mèo sắc lạnh
trong một đêm tuyết rơi rét thấu xương. Chúng tôi không thể làm gì hơn. Chúng
tôi chỉ đám đứng từ xa dùng đèn quét lia lịa đánh động đuổi mèo hoang, một mặt
muốn gà trống cùng chúng tôi phản kích để bảo vệ sự sống cho chúng. Quả nhiên
gà trống bật tung mình dùng đôi cánh chắc khoẻ lao về phía mèo, vỗ đập tới tấp
chống trả quyết liệt để bảo vệ con mái. Đôi móng cựa của gà trống lách qua những
khe chuồng như lò xo vồ vào mắt mèo hoang. Bị đánh trả quyết liệt, mèo hoang bị
thương tích đau đớn đành bỏ lại con mồi chạy hút bóng đêm.
Sáng hôm sau, chúng tôi lại nghe hàng
xóm xôn xao không biết nhà ai có con gà trống đêm qua bị mèo hoang ăn thịt mất
một nửa, còn một nửa nó bỏ lại rặng tre. Con gà trống này được gia chủ nuôi nấng
đầy đủ, nên to cao đến nửa mét, đôi cánh rộng như cánh đại bàng, màu sắc đẹp lộng
lẫy như đuôi công. Sáng nào nó cũng ngạo nghễ đi trên đường làng cất tiếng gáy
vang khoe mẽ khiến những cô gà mái trong làng nhìn thấy đầy vẻ ngưỡng mộ thèm
khát, vậy mà nó chịu để lại một nửa thân xác thảm hại trước móng vuốt của kẻ
săn mồi đêm qua.
Nhìn đám tuyết trên sân nhà, còn đỏ
những vệt máu của mèo hoang bị thương trước sự trống trả quyết liệt của đôi gà
rừng đêm qua càng thôi thúc vợ chồng tôi quyết định dứt khoát trả lại cho chúng
bầu trời tự do, nơi mà tạo hóa ban quyền cho chúng được hưởng trọn.
Đúng vào sáng 30 Tết, hai vợ chồng tôi
dậy từ sớm. Việc đầu tiên chúng tôi mang thức ăn vào cho đôi gà, khi nhìn vào cửa
chuồng, tôi thấy đôi mắt của chúng nhìn chúng tôi vẻ căng thẳng lo âu. Phải
chăng chúng ngỡ đoán đây là bữa ăn cuối cùng trước khi bị con người hóa kiếp.
Sau khi chúng ăn xong, chồng tôi bắt đôi gà cho vào chiếc lồng tre. Chúng tôi
ngồi trên thuyền xuôi theo dòng sông hướng về nơi mà người bạn đã mang gà biếu.
Đi được nửa đường, nhìn bên bờ sông hiện lên một dãy núi với những cánh rừng
xanh ngát hùng vĩ. Chồng tôi dừng thuyền, anh trầm ngâm ngắm một lúc và bảo tôi
xách lồng gà cùng leo lên núi. Bầu trời xanh ngát, gió rừng rào rạt điệp trùng,
những cành lá lay động nghiêng ngả như vẫy chào chúng tôi…
Tôi mở nắp lồng, đôi gà rừng trống,
mái ngỡ ngàng không bay ra ngay, ngừng một lát chúng như mới chợt hiểu và từ từ
vỗ cánh chui ra khỏi lồng. Chúng không bay ngay mà đậu trước mắt chúng tôi, hướng
đôi mắt trong vắt như rớm lệ hàm ơn rồi mới vỗ cánh bay xa… Bóng đôi gà nhỏ dần
và khuất vào màu xanh bạt ngàn. Trước khi quay về, chúng tôi còn kịp nhìn thấy
trên mặt tuyết, nơi đôi gà vừa đứng, dấu chân chúng tôi để lại như một ấn tích
liên hệ sự sống còn giữa con người với thiên nhiên, như ghi lại dấu ấn một
Thiên sứ Tình yêu…
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét