Sau biến cố 11 tháng 9 năm 2001 tại Mỹ,
con gái của một vị giảng thuyết nổi tiếng được mời trả lời phỏng vấn trên truyền
hình và người hướng dẫn chương trình đã hỏi cô ta như sau:
“Tại sao Thiên Chúa lại có thể để xảy ra một
thảm họa khủng khiếp như vậy?”
Câu trả lời của thiếu nữ này thật là
thâm thúy:
- “Tôi nghĩ là Thiên Chúa rất buồn vì điều đó,
ít nhất là Ngài cũng buồn bằng chúng ta. Từ bao năm nay, chúng ta đã yêu cầu
Ngài đi ra khỏi trường học, khỏi chính phủ và khỏi đời sống của chúng ta. Ngài
là người 'quân tử' nên đã lẳng lặng rút lui.
Làm sao chúng ta có thể mong Chúa ban ơn lành và che chở chúng ta khi chúng ta đã khẩn thiết xin Ngài để mặc chúng ta một mình ?
Về những biến cố mới xảy ra như tấn
công khủng bố, bắn giết trong trường học, chiến tranh ..., tôi nghĩ rằng mọi sự
đã bắt đầu với Madeleine Murray O’Hare, khi bà ấy than phiền là không nên đọc
kinh trong trường học nữa. Và chúng ta đã đồng ý!
Rồi lại một người khác lại có ý kiến
là chúng ta không nên đọc Kinh Thánh nơi trường học, cũng chính quyển Kinh
Thánh trong đó dạy chúng ta: 'Chớ giết người, chớ trộm cắp, yêu thương tha nhân
như chính bản thân mình, v.v...', và chúng ta cũng đã đồng ý!
Sau đó bác sĩ Benjamin Spock lại nói
là chúng ta không được đánh con cái mình khi chúng làm gì xấu, vì chúng ta có
thể làm sai lệch nhân cách bé nhỏ của chúng và làm cho chúng không biết tự quý
trọng bản thân mình nữa. Thế rồi con trai của chính vị bác sĩ ấy khốn thay đã tự
tử. Người ta bảo rằng một chuyên viên chắc chắn phải biết mình nói gì, còn ông ấy
nói với chúng ta điều mà chính thực tế gia đình ông ấy thất bại , và chúng ta
cũng đồng ý luôn !!!
Bây giờ chúng ta lại tự hỏi là tại
sao con chúng ta không có lương tâm, tại sao chúng không phân biệt được thiện
ác, và tại sao chúng ta có thể nhẫn tâm giết chết một thai nhi, một người thân
hay chính mình.
Có thế sau khi suy nghĩ chín chắn, chúng ta đi đến kết luận: chúng ta gieo nhân nào thì sẽ gặt quả ấy.
Có thế sau khi suy nghĩ chín chắn, chúng ta đi đến kết luận: chúng ta gieo nhân nào thì sẽ gặt quả ấy.
Điều Kì Lạ... là con người có thể vứt
bỏ Chúa một cách dễ dàng rồi sau đó lại tự hỏi tại sao thế giới biến thành địa
ngục.
Điều Kì Lạ... là chúng ta lại có thể
tin những gì báo chí nói mà lại nghi ngờ những gì Kinh Thánh nói.
Điều Kì Lạ... là chúng ta gửi cho
nhau những chuyện vui cười qua email và chúng được truyền đi tiếp như lửa rơm,
nhưng khi gửi những thông điệp về Thiên Chúa thì chúng ta lại đắn đo suy nghĩ
trước khi gửi đi tiếp.
Điều Kì Lạ... là khi bạn gửi đi thông
điệp này, có thể bạn không gửi đi cho nhiều người lắm trong danh sách của bạn,
vì bạn không biết họ có tin Chúa không hoặc họ sẽ nghĩ gì về bạn.
Điều Kì Lạ… là chúng ta lại hay lo sợ
người đời nghĩ sao về chúng ta, hơn là những gì Thiên Chúa nghĩ về chúng ta.
Hãy chia sẻ thông điệp này, nếu bạn
nghĩ nó đáng được gửi đi. Nếu không, bạn cứ vứt nó đi, cũng chẳng ai biết đâu!
Nhưng nếu bạn cắt đứt chuỗi suy nghĩ
này, thì đừng bao giờ than phiền về tình trạng tồi tệ của thế giới chúng ta
đang sống.
Nguồn: Dòng Đồng Công Hoa Kỳ
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét