Ở nhà ga xe lửa, có một nhân viên phụ
trách công việc điều chỉnh công tắc chuyển hướng đường ray để các đoàn tàu đi
qua đi đúng lộ trình và không xảy ra va chạm với nhau. Công việc này đòi hỏi
trách nhiệm và sự tập trung cao độ, bởi chỉ cần chuyển công tắc chậm vài giây
thôi là xe lửa có nguy cơ xảy ra tai nạn rất cao.
Ngày hôm đó, người nhân viên này vẫn
làm việc như thường lệ.
Lúc ấy, hai đoàn tàu từ hai hướng ngược
hướng nhau đang tiến vào ngã ba và chuẩn bị chuyển đường ray. Đúng lúc ấy, người
nhân viên cũng phát hiện ra rằng con trai mình đang chơi đùa ở gần khu vực ngã
ba đường ray mà hai đoàn tàu sắp đi qua, mà xe lửa thì đang tiến đến một gần
hơn với tốc độ cao.
Trong vài giây ngắn ngủi, người nhân
viên buộc phải lựa chọn giữa việc cứu con mình hay bật công tắc chuyển đường
ray để tránh xảy ra tai nạn tàu. Khoảng khắc đó, ông không kịp suy nghĩ gì
thêm, chỉ hô to lên với con trai “Nằm xuống!” và ấn vào công tắc chuyển đường
ray ở ngã ba. Chỉ trong một giây, hai đoàn xe lửa đã đi vào quỹ đạo an toàn,
còn con trai ông không hề bị xây xước.
Hành khách ngồi trên đoàn tàu không hề
biết rằng, tính mạng của họ chỉ vài phút trước như chỉ mành treo chuông. Và họ
càng không hay biết rằng, có một đứa bé vừa nãy đã ngã xuống đường ray bên cạnh
cũng thoát chết trong gang tấc.
Hình
ảnh khi ấy đúng lúc lọt vào ống kính của một vị phóng viên. Sự việc xảy ra tại
nhà ga cũng trở thành tiêu điểm của dư luận nước Đức.
Mọi người đều nghĩ rằng, người cha
làm công việc điều chỉnh công tắc đường ray của cậu bé đó phải là một người vô
cùng vĩ đại. Sau khi câu chuyện ngày càng trở nên nổi tiếng, người ta mới biết
người cha ấy thực tế cũng chỉ là một người hết sức bình thường. Ưu điểm duy nhất
của ông là, ngày ngày kiên trì làm đúng bổn phận với công việc của mình và chưa
bao giờ bấm công tắc chậm dù chỉ một giây đồng hồ.
Mà càng khiến người ta không nghĩ tới
là, con trai của người nhân viên ấy là một đứa trẻ sinh ra đã bị thiểu năng trí
tuệ. Ông từng nhiều lần nói với con: “Sau này lớn lên, công việc con có thể làm
được quá ít. Vậy nên con nhất định phải trở nên thật xuất sắc!”. Nhưng buồn
thay, đứa bé chưa bao giờ nghe hiểu lời ông nói, chỉ ngước đôi mắt lên ngơ ngác
nhìn cha.
Vậy mà, trong một giây đồng hồ định mệnh
kia, đứa trẻ bị nhược trí ấy lại có thể nghe lời cha, kịp nằm xuống và thoát nạn
trong gang tấc. Hóa ra, hai chữ “nằm xuống” là hiệu lệnh mà người cha thường dạy
con mình trong những lúc chơi trò chơi, là câu nói duy nhất thằng bé nghe hiểu
và cũng là hành động xuất sắc nhất thằng bé đã làm được.
Bài học suy ngẫm:
Một câu chuyện ngắn có thật nhưng ẩn
chứa rất nhiều điều khiến ta phải suy ngẫm. Một người đàn ông vô cùng bình thường,
một người cha như bao người cha khác, nhưng vào thời khắc nguy cấp nhất vẫn có
thể đưa ra lựa chọn sáng suốt, điều mà có lẽ không có mấy người làm được như
ông. Một đứa bé không may bị thiểu năng, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc
lại vẫn có thể nghe theo hiệu lệnh của cha mình. Có thể có rất nhiều người sẽ
cho rằng, đứa bé đó quá sợ hãi, thằng bé bị thiểu năng thì chỉ biết làm vậy;
nhưng, đó là động tác đơn giản nhất mà cha cậu bé đã dạy cho cậu, cậu đã học
được và cũng thực hiện vô cùng xuất sắc. Chính điều đó đã giúp cậu bé tự cứu
tính mạng mình.
Các bậc cha mẹ thường dạy con mình
“phải nghe lời cha mẹ, phải nhớ kỹ trong lòng, sau đó thực hiện một cách xuất sắc”.
Những câu nói này nghe có vẻ đơn giản, nhưng có mấy vị phụ huynh có thể khiến
con mình răm rắp nghe theo? Quan trọng nhất là, những người làm cha làm mẹ chưa
bao giờ tự đặt câu hỏi: Liệu những lời dạy hằng ngày của mình có thực sự hữu dụng
đối với con cái? Bản thân mình đã thực hiện được điều đó trước khi dạy con hay
chưa?
Trên thực tế, có không ít bậc cha mẹ
thường tự làm trái lại với những điều mình dạy con trẻ. Có phụ huynh cấm con
chơi điện tử, nhưng hễ rảnh tay là lại giải trí bằng những trò chơi này ngay
trước mắt con. Lại có những người dạy con cái phải hiếu thuận với cha mẹ lúc về
ra, trong khi bản thân mình đối với những bậc thân sinh vẫn thường xuyên cáu giận.
Như người cha trong câu chuyện trên,
ông hiểu rõ khả năng tiếp thu của con mình tới đâu, nên ông đã dạy cậu bé những
điều mà cậu có thể hiểu và thực hiện được dễ dàng. “Nằm xuống” – câu lệnh đơn
giản, cho dù chỉ là một đứa trẻ bị thiểu năng cũng có thể hiểu và làm theo được.
Đó không chỉ là kỳ tích đối với một đứa trẻ bị nhược trí, mà còn là sự thành
công trong phương pháp giáo dục con cái của người cha trong câu chuyện.
Chúng ta thường nói, phía sau một đứa trẻ
chính là gia đình. Điều đó đồng nghĩa với việc chỗ dựa phía sau của con cái
chính là cha mẹ. Những đứa trẻ “con nhà người ta”, phía sau chúng cũng là “cha
mẹ nhà người ta”. Muốn dạy con cái điều hay lẽ phải, cha mẹ trước hết phải là
những người thực hiện tốt những điều ấy.
.