Giáng sinh, dù bận rộn nhưng bố nó vẫn
xung phong vào đoàn đi phát quà cho con em cán bộ nhân viên. Bố sẽ mặc bộ ông
già Noel, mang đến tận nhà gói quà mà bố mẹ các bạn nhỏ đã chuẩn bị sẵn để tặng
con mình.
Bố tham gia vì muốn đóng vai ông già
Tuyết, về tặng quà và chơi cùng con gái cưng cả buổi tối, để thỏa lòng mong ước
của con được một lần gặp ông. Con bé vốn yêu quý ông già tuyết qua TV, sách
truyện bấy lâu nay và vẫn tin ông có thật.
Trước
đó mấy hôm chỉ có hai mẹ con đi chơi cùng nhau: “Sao bố không sắm đồ giáng sinh
cùng mẹ con mình?”, “Cuối năm bố nhiều việc con ạ”. Quả thật bố nó rất bận vì gắng
thu xếp để có thể rảnh rỗi vào tối Noel.
Gió lùa thổi rin rít giữa tiết trời
tê cóng, trong cái lạnh căm căm của ngày cuối năm, rét quá là rét mà con bé vẫn
nhất quyết phụ mẹ rửa bát, cọ nhà tắm, móc quần áo cho mẹ phơi lên, xong đâu đấy
nó ưỡn ngực tự hào: “Thế là ngoan chưa ạ?”. Mẹ nó mỉm cười: “Con ngoan lắm!”.
Gương mặt con gái sáng bừng, háo hức
cũng bởi lời hứa từ đầu tuần “ngoan thì ông già Tuyết mới đến tặng món quà yêu
thích”. Trong lúc mẹ nhấc khay bánh từ trong lò ra, con bé ôm má, nghiêng đầu hỏi:
“Ông già Tuyết có râu trắng tinh như trên TV
thật không hả mẹ?”.
“Thật con gái ạ, ông ấy có bộ râu trắng như cước
ấy, ông còn có chiếc mũi đỏ và mặc bộ quần áo màu đỏ rất đẹp nữa”.
“Ông ấy sẽ tặng đúng món quà con xin chứ?”
“Tất nhiên rồi”.
Con bé giương đôi mắt to tròn lên,
không giấu được sự hồi hộp khao khát, chờ đợi.
Tối Noel, mẹ chuẩn bị kỹ quần áo thật
ấm rồi rủ con gái ra đường chơi, nhưng con bé lắc đầu: “Không, con phải ở nhà
chờ ông già đến”. Làm mẹ nó không nín được cười. Bỗng có chuông điện thoại của
bố nó: “Đi tặng quà xong rồi nhưng giờ anh phải về công ty. Lô hàng mới xuất xưởng
đang bị trả về vì lỗi. Xin lỗi hai mẹ con nhé”.
Bỏ điện thoại xuống mà mẹ nó thấy lòng
buồn trĩu, không biết phải nói với con bé ra sao.
Đêm về khuya, con bé bắt đầu buồn ngủ
ríu mắt nhưng vẫn cố ra vẻ còn thức được: “Con sẽ chờ để mời ông ấy món bánh mẹ
con mình làm, chắc chắn con sẽ gặp được ông, con cầu nguyện như thế suốt mà”. Rồi
nó cũng gục đầu thiu thiu vào giấc. Mẹ nó thở dài, đi vào buồng trong khẽ mở tủ,
đặt hộp quà là chiếc váy con bé thích mê lên gối cho con. Mai đành nói dối con
là ông già đến hơi muộn và không muốn đánh thức con dậy vậy…
Đột nhiên có tiếng chuông cửa réo rắt,
con bé vùng dậy khỏi giường, ra là nó chưa ngủ say. Nó loi choi chạy ra, kiễng
chân mở cửa, ông già Noel có bộ quần áo màu đỏ và chiếc mũi đỏ xuất hiện trước
mắt nó sao mà đáng yêu, ông cất giọng ồm ồm: “Nhiều quà, nặng quá nên ta đến
hơi muộn, cháu gái chờ lâu chưa?”. Mẹ nó che miệng cười, vì biết đó chính là bố.
“Giờ cháu nhắm mắt lại, khi nào ông bảo mở ra
mới được mở nhé!”, rồi bố nó khoa khoa tay ra hiệu hỏi mẹ nó quà đâu, mẹ nó chạy
vội vào ôm hộp quà ra. “Mở mắt ra nào, tèn ten”.
Ông già còn bế ẵm và chơi với con bé
một lát rồi mới giục bé đi ngủ. “Cháu ngoan nhé, sang năm ông lại đến”.
Đi ngủ rồi mà con bé còn líu lo: “Tiếc
là bố không được gặp ông già Noel, mẹ nhỉ”. Trong giấc mơ nó như vẫn thấy ông
già Tuyết đang ở ngay bên mình.
“Anh
không nghĩ việc sửa chữa lô hàng lại trôi chảy đến thế, kỳ diệu thật!”. Mẹ nó bật
cười thì thào: “Chắc là nhờ con gái đã ngày đêm cầu nguyện để được gặp ông già
Noel”.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét