31 tháng 12, 2016

7 điều ác nghiệp đừng bao giờ làm nếu không muốn bị quả báo

          Theo nhà Phật, nghiệp là những việc con người đã làm trong quá khứ và hiện tại, sẽ quyết định tương lai. Gieo nghiệp nào thì gặt quả ấy. Nên 7 ác nghiệp dưới đây, hãy tránh để tích đức cho mai sau.

1. Bất hiếu với cha mẹ
  

          Trong Phật giáo, bất hiếu với cha mẹ là tội lỗi lớn nhất. Cha mẹ có công sinh thành, dưỡng dục, công ơn như trời biển. Nếu ngay cả cha mẹ còn không hiếu lễ, kính trọng, đền đáp thì không thể đối tốt với bất cứ ai. Có lễ mà không trả, có tình mà không báo là nghiệp ác nặng.

2. Tham dâm háo sắc


          Nghiệp ác tham dâm háo sắc xuất phát từ nhục dục của con người. Con người hơn con vật ở chỗ điều khiển, chế ngự được bản năng. Vì nhu cầu bản thân mà tổn hại sức khỏe, vi phạm đạo đức, gây hại cho người khác và xã hội là không đúng.

3. Keo kiệt, ít từ thiện


          Người sống không có lòng từ bi, chia sẻ, chỉ bo bo cho mình cũng là tạo nghiệp ác. Người này nhất định không thể tạo được nhân duyên tốt đẹp, không gặp niềm vui, không biết đến tình thương và tình đồng loại.

4. Thường xuyên sát sinh


          Phật dạy rằng, mỗi loài trên đời đều có sinh mệnh. Sinh mệnh loài nào cũng đáng quý, đáng trân trọng. Tước đoạt sinh mệnh của loài khác là gieo nghiệp ác, đi ngược lại sự sinh sôi của tự nhiên và lòng không có thiện niệm.

5. Kiêu căng, tự mãn


          Người không khiêm tốn thì không rộng lượng, không biết nhìn nhận cái hay cái dở, cái được cái mất trên đời. Người kiêu căng dễ sinh lòng đố kị, khinh bạc, thậm chí thù ghét người khác, là nghiệp ác nên tránh.

6. Trộm cắp


          Nghiệp ác này làm tiêu hao nhiều phúc đức của bản thân, lấy của người thì người lại lấy của mình. Chiếm đoạt của người khác là gieo nghiệp ác, gây tranh chấp, thù hằn, vi phạm đạo đức và pháp luật.

7. Nói láo hại người


          Lời nói như dao hai lưỡi, nói điều hay lẽ phải là tốt cho mình, cho người, nói điều bậy bạ, dối trá là hại mình, hại người, gây xung đột. Thường xuyên bịa đặt để hại người là ác nghiệp.


.

30 tháng 12, 2016

Trên đời này thứ gì khiến con người hạnh phúc nhất?

          Bạn nghèo khó, nhưng có người nguyện đi cùng bạn chính là hạnh phúc.
          Bạn đau ốm, có người tận tình chăm sóc cho bạn chính là hạnh phúc.
          Khi bạn lạnh, có người ôm bạn chính là hạnh phúc.
          Khi bạn khóc, có người an ủi bạn, là hạnh phúc.
          Khi bạn già, có người bầu bạn cùng, cũng là hạnh phúc.
          Bạn sai, có người bao dung, tha thứ cho bạn, cái này là hạnh phúc.
          Bạn vất vả, có người thương xót, đây cũng chính là hạnh phúc.
          Hạnh phúc không phải là quanh bạn có bao nhiêu người, mà là có bao nhiêu người bên cạnh bạn.
          Hạnh phúc không phải là bạn lái những chiếc xe sang trọng, mà là bạn lái xe về đến nhà bình an.


          Hạnh phúc không phải là bạn tích trữ được bao nhiêu tiền, mà là mỗi ngày thể xác và tâm hồn được tự do, được làm những việc mình yêu thích.
          Hạnh phúc không phải là vợ của bạn xinh đẹp ra sao, mà là vợ của bạn luôn có thể nở nụ cười rạng rỡ.
          Hạnh phúc không phải được ăn ngon mặc đẹp, mà là không có bệnh, không có tai ương.
          Hạnh phúc không phải lúc bạn thành công được tung hô nhiệt liệt, mà là lúc bạn sa cơ vẫn có người nói: “Bạn tôi à! Cố lên!”
          Hạnh phúc không phải là bạn nghe qua bao nhiêu lời ngon ngọt, mà là khi bạn bi thương rơi lệ, vẫn có người nói với bạn: “Không sao đâu mà, có tôi ở đây…”

          Nếu có ai đã từng đọc quyển sách tiểu thuyết lịch sử triết học của Jostein Gaarder “Thế giới của Sophie” hẳn sẽ còn nhớ tác giả đã trả lời vấn đề mà mọi người đều cần phải quan tâm này bằng sự khẳng định của các triết gia: “Con người không chỉ sống bằng bánh mì. Mọi người đương nhiên cần thực phẩm. Cùng tình yêu và lòng trìu mến nữa. Nhưng có điều gì khác mà tất cả chúng ta đều cần: đó là biết chúng ta là ai và tại sao chúng ta sống”.
          Bạn có bao giờ ngồi một mình thinh lặng và suy nghĩ về câu hỏi: “Bạn là ai? Tại sao bạn có mặt trên cõi đời này? Điều gì quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn?”. Câu trả lời tùy thuộc vào mục đích sống của bạn là gì. Nếu mục đích sống của bạn là sự giàu có thì tiền bạc là quan trọng nhất. Nếu đó là có được một địa vị cao trong cuộc sống thì sự thăng tiến trong sự nghiệp là điều quan trọng nhất. Còn nếu đó là hạnh phúc thì gia đình và tình yêu là quan trọng nhất.
          Người hạnh phúc là người biết mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh. Tôi nghĩ rằng điều quan trọng nhất trong cuộc sống của mỗi người chính là sống làm sao cho mình được hạnh phúc và để làm được điều đó thì cần phải mang hạnh phúc đến gia đình, bạn bè, đồng nghiệp và cũng đừng quên mang hạnh phúc đến cho chính mình bằng những thú vui giải trí cùng mọi người xung quanh nhiều hơn. Cuộc sống luôn đa dạng và phong phú, hãy luôn quan tâm đến tất cả những điều đó.
  
          Phong Linh (TH)/Khoevadep



.

28 tháng 12, 2016

Thư Charlie Chaplin viết cho con gái vào Đêm Giáng Sinh


          Vua hề Charlie Chaplin có 12 người con, năm 1965, là một ông già 76 tuổi thông thái, Charlie viết thư cho cô con gái 21 tuổi Geraldine, diễn viên múa sân khấu Paris.


          Con gái của bố!
          Bây giờ đang là đêm. Đêm Giáng Sinh. Các anh, chị của con đang ngủ. Mẹ con cũng đã ngủ rồi. Con ở xa bố biết bao! Nhưng hình ảnh con luôn luôn xuất hiện trước mắt bố. Chân dung con - ở đây, trên bàn, và ở đây, trong trái tim bố. Nơi ấy, thành Paris hoa lệ, con đang khiêu vũ trên sân khấu nhà hát hoành tráng của Điện Élysée. Bố biết rõ điều đó, nhưng dù sao bố cũng cảm thấy trong đêm khuya tĩnh lặng bố nghe được tiếng chân con bước, nhìn thấy cặp mắt con đang sáng lên như những vì sao trên bầu trời mùa đông.
          Bố nghe nói rằng con sắm vai người đẹp Ba Tư bị một khan Tácta cầm tù trong vở kịch tưng bừng và vui tươi. Hãy làm người đẹp và hãy khiêu vũ! Nhưng nếu lòng mến mộ và biết ơn của công chúng mê hoặc con, nếu như hương thơm của những đóa hoa con được tặng làm đầu óc con choáng váng, thì hãy ngồi vào một góc kín và đọc bức thư của bố, hãy lắng nghe tiếng nói trái tim mình. Bố là bố của con, Geraldine ạ! Bố là Charlie Chaplin! Con có biết bao nhiêu đêm bố đã ngồi bên giường con, khi con còn tấm bé, kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích về người đẹp ngủ trong rừng, về con rồng nhiều phép lạ? Còn khi giấc ngủ làm díp đôi mắt già nua của bố, bố cười và nói: «Hãy đi đi! Giấc ngủ của ta – đó là ước mơ của con gái ta!".
          Bố nhìn thấy những ước mơ của con, Geraldine ạ, nhìn thấy tương lai của con, ngày hôm nay của con.
          Bố nhìn thấy một cô gái đang khiêu vũ trên sân khấu, một nàng tiên đang bay lượn trên bầu trời. Bố nghe thấy khán giả trầm trồ: “Có nhìn thấy cô gái ấy không? Cô ta là con gái của một anh hề già. Có biết ông ta là Charlie Chaplin không?” Vâng, bố là Chaplin! Bố là một anh hề già! Hôm nay đến lượt con. Hãy khiêu vũ! Bố đã mặc chiếc quần rách rộng thùng thình để khiêu vũ, còn con mặc tấm áo lụa dài của một công chúa để khiêu vũ. Những vũ điệu này và những tiếng vỗ tay như sấm dậy có lúc sẽ nâng con lên chín tầng mây. Con hãy bay! Hãy bay tới đó. Nhưng con cũng hãy hạ cánh xuống mặt đất! Con phải nhìn thấy cuộc sống của những con người, cuộc sống của những vũ công đường phố đang vừa nhảy vừa run lên vì lạnh và đói. Bố đã từng như vậy, như họ, Geraldine ạ. Vào những đêm ấy, những đêm kỳ diệu, khi con chìm vào giấc ngủ bởi những câu chuyện cổ tích của bố, bố vẫn không hề chợp mắt.
          Bố nhìn gương mặt bé xíu của con, lắng nghe nhịp tim con đập và tự hỏi: “Này, Charlie, phải chăng con mèo con này một lúc nào đó sẽ nhận ra ngươi?” Con chưa hiểu hiểu hết bố đâu, Geraldine ạ. Bố đã kể cho con nghe nhiều chuyện cổ tích vào những đêm xa xưa ấy, nhưng chưa bao giờ kể cho con nghe chuyện cổ tích của mình. Mà nó cũng rất lý thú. Đó là câu chuyện cổ tích về một anh hề đói đã hát và nhảy trong những khu phố nghèo của London, và sau đó đi xin bố thí. Đó là chuyện cổ tích của bố! Bố biết thế nào là cái đói, thế nào là không chốn nương thân. Hơn nữa, bố đã nếm trải nỗi khổ nhục của một anh hề rong, trong ngực sục sôi một đại dương kiêu hãnh, và niềm kiêu hãnh này bị tổn thương bởi những đồng xu người ta ném cho bố. Nhưng dù sao bố vẫn sống, vì vậy hãy bỏ qua điều đó.
Tốt nhất là hãy nói về con. Sau tên con — Geraldine - là họ của bố - Chaplin. Với cái họ này hơn 40 năm bố đã mua vui cho mọi người trên trái đất.Nhưng bố khóc nhiều hơn họ cười. Geraldine ạ, trong thế giới con đang sống không chỉ có vũ điệu và âm nhạc! Đêm đêm, khi bước ra từ khán phòng lớn, con có thể quên những người hâm mộ giàu sang, nhưng đừng quên hỏi thăm vợ người tài xế taxi chở con về nhà. Và nếu như cô ta đang mang bầu, nếu như họ không có tiền để sắm tã lót cho đứa con tương lai, con hãy đặt tiền vào túi anh ta. Bố đã đề nghị nhà băng thanh toán các khoản chi phí của con. Nhưng những món nợ của những người khác con cũng phải trả đầy đủ. Thỉnh thoảng con nên đi tàu điện ngầm hay ôtô buýt, đi bộ để ngắm thành phố.
          Hãy quan tâm tới mọi người! Hãy để ý tới những góa phụ và trẻ em mồ côi! Và ít ra là một lần trong ngày, con hãy tự nói với mình: “Mình cũng giống họ thôi”. Vâng, con cũng là một trong số họ, con gái ạ. Hơn nữa. Nghệ thuật, trước khi cho con người ta đôi cánh để có thể bay cao, thường bẻ gãy chân anh ta. Và nếu như có một ngày con cảm thấy mình cao hơn công chúng, thì ngay lập tức hãy bỏ sân khấu. Con hãy bắt chiếc taxi đầu tiên và đi ra ngoại ô Paris. Bố biết rất rõ những vùng này. Ở đấy con sẽ nhìn thấy nhiều vũ nữ giống như con, thậm chí xinh đẹp hơn, duyên dáng hơn, với niềm kiêu hãnh lớn. Ở đấy không ai biết tới ánh đèn sân khấu rực rỡ của con. Đối với họ đèn sân khấu là mặt Trăng.


          Con hãy nhìn thật kỹ! Có phải họ khiêu vũ tốt hơn con không? Hãy thừa nhận đi, con yêu! Bao giờ cũng có thể tìm thấy người khiêu vũ đẹp hơn con, diễn hay hơn con!
          Và hãy ghi nhớ: trong gia đình Charlie không có kẻ thô lỗ có thể mắng chửi người xà ích hay giễu cợt kẻ hành khất đang ngồi bên bờ sông Seine. Bố sẽ chết, những con sẽ sống. Bố muốn con không bao giờ biết đến sự nghèo khổ. Cùng với bức thư này bố chuyển cho con một cuốn séc để con có thể chi tiêu tùy thích. Nhưng khi con tiêu 2 phrăng, đừng quên nhắc nhở mình rằng đồng phrăng thứ ba không phải của con. Nó phải thuộc về một người lạ mặt đang cần đến nó. Mà người đó con có thể dễ dàng tìm thấy. Chỉ cần con muốn nhìn thấy những người lạ mặt nghèo khổ là con sẽ gặp họ khắp nơi. Bố nói với con về tiền, vì bố biết được sức mạnh khủng khiếp của nó.
          Bố đã làm việc khá lâu trong rạp xiếc. Và bao giờ bố cũng rất lo lắng cho những người đi trên dây. Nhưng phải nói với con rằng con ngườihay bị vấp ngã trên mặt đất hơn trên sợi dây mạo hiểm. Có thể, vào một trong những buổi dạ hội mà con được mời, ánh sáng của một viên kim cương nào đấy sẽ làm con lóa mắt. Đúng lúc đó, nó sẽ là sợi dây thừng mạo hiểm đối với con, và con không thể tránh được sự vấp ngã. Có thể, vào một ngày đẹp trời, gương mặt tuyệt mỹ của một hoàng tử nào đó sẽ hút hồn con. Chính vào cái ngày hôm ấy, con sẽ trở thành một người đi trên dây thiếu kinh nghiệm, mà những người thiếu kinh nghiệm bao giờ cũng dễ vấp ngã. Con đừng bán trái tim mình vì vàng bạc, châu báu.
          Hãy nhớ rằng viên kim cương lớn nhất của con là mặt trời. May mắn thay, nó tỏa sáng cho tất cả mọi người. Còn đến một lúc nào đó, con bắt đầu yêu, thì hãy yêu thương con người đó với tất cả trái tim. Bố đã nói với mẹ viết cho con về điều đó. Trong tình yêu, mẹ hiểu biết nhiều hơn bố, tốt nhất là để mẹ nói với con. Công việc của con đầy khó khăn, bố biết điều đó. Thân thể con chỉ được che bằng một mảnh lụa. Vì nghệ thuật có thể xuất hiện thoát y trên sân khấu, nhưng phải trở về từ đó không những trong y phục mà còn sạch sẽ hơn.
          Bố đã già, và có thể, lời bố nói nghe buồn cười. Nhưng, theo bố, thân thể thoát y của con phải thuộc về kẻ nào yêu tâm hồn cởi mở của con. Không có gì đáng sợ nếu như đây là ý kiến 10 năm trước của con về vấn đề này, nghĩa là nó thuộc về quá khứ. Đừng sợ, 10 năm không làm con già đi. Bố biết rằng giữa thế hệ bố và con luôn luôn có sự đối đầu. Còn hãy quyết đấu với bố, với ý nghĩ của bố. Bố không thích những đứa con dễ bảo. Và khi mà nước mắt của bố chưa rỏ xuống bức thư này, bố muốn tin rằng Giáng Sinh hôm nay là một đêm kỳ diệu.
          Bố muốn điều kỳ diệu sẽ xảy ra, và con thực sự hiểu tất cả những gì bố muốn nói với con. Bố Charlie đã già thật rồi, con gái Geraldine ạ. Sớm hay muộn, thay cho chiếc áo dài trắng dành cho sân khấu con phải mặc bộ áo tang để bước tới nấm mồ của bố. Bây giờ bố không muốn làm con buồn. Có điều thỉnh thoảng con nên soi gương – trong đấy con sẽ nhìn thấy những đường nét của bố. Trong huyết quản của con đang chảy dòng máu của bố. Ngay cả khi máu trong huyết quản bố đã khô cạn, bố vẫn muốn con không quên bố Charlie của mình. Bố
không phải là thiên thần, nhưng luôn luôn khao khát trở thành một con người. Cố gắng lên, con nhé!
          Hôn con, Geraldine, Charlie của con. Tháng 12. 1965

          Khuyết Danh



.

Người đàn ông cô đơn

          Ở rất nhiều nơi trên thế giới, khi cha mẹ đến tuổi già, con cái sẽ gửi họ vào bệnh viện hoặc trại dưỡng lão như một cách để hoàn thành trách nhiệm. Thật đáng buồn là thời gian trôi đi thì họ cũng dần bị lãng quên bởi chính những đứa con mình… Câu chuyện xúc động về người đàn ông già chết cô đơn trong viện dưỡng lão dưới đây đã làm thức tỉnh trái tim của hàng triệu người trên thế giới…
  

          Ông Mak Filiser được đưa vào một viện dưỡng lão ở Úc khi đã ở tuổi xế chiều. Ông chẳng có gì trong tay ngoài một cơ thể gầy guộc và làn da nhăn nheo, đen sạm vì sương gió. Ông cũng không có tiền làm ‘của để dành’ lúc cuối đời và con cái ông thì quá bận rộn để thỉnh thoảng có thể ghé thăm ông.
          Vợ ông đã sang thế giới bên kia từ nhiều năm trước, bỏ lại ông một mình cô đơn trên cõi đời này. Ông lặng lẽ sống những giây phút cuối đời trong bệnh viện, cùng những người già cô đơn khác và dưới sự chăm sóc của các cô y tá. Ông thường ngồi một mình, lặng nhìn khung cảnh bên ngoài qua song cửa sổ và nhớ về những điều đã qua…
          Thời gian cứ thế trôi qua cho đến giây phút ông trút hơi thở cuối cùng… Mọi người vẫn nghĩ ông chẳng thể nào sở hữu thứ gì có giá trị, cho đến khi cô y tá dọn phòng và phát hiện ra một tờ giấy nhàu nát dưới gối… Cô mở ra và phát hiện ra đó là một bài thơ viết tay. Khi đọc những dòng chữ trên tờ giấy cũ ấy, cô y tá đã không cầm được nước mắt… Bài thơ có tên “Cranky Old Man” (tạm dịch là Ông lão gàn dở).

           Ông lão gàn dở
          Hỡi những cô y tá, cô thấy gì?
          Cô nghĩ điều gì khi nhìn vào tôi?
          Một ông lão ốm yếu, già nua và ngớ ngẩn
          Tính tình thật kì quặc với đôi mắt xa xăm
          Luôn rơi vãi thức ăn, chẳng mấy khi lên tiếng
          Khi cô lớn tiếng quát: “Ông hãy cố một lần
          Dường như ông không thấy, mọi điều mà tôi làm”
          Người luôn mãi bỏ quên…một chiếc giày hay tất?
          Chẳng bao giờ lên tiếng, để mặc cô làm việc
          Tắm rửa và ăn uống, suốt cho một ngày dài
          Đó là điều cô nghĩ, nhìn thấy, có phải không?
          Nhìn kĩ hơn cô hỡi, cô chưa thấy tôi đâu
          Hãy ngồi đây tôi kể, câu chuyện của đời mình
          Khi tôi lên mười tuổi, sống với cha và mẹ
          Với anh và với chị, những người yêu thương nhau
          Rồi khi lên mười sáu, với đôi cánh trên chân
          Luôn mơ mộng mỗi ngày, về tình yêu đích thực
          Và chú rể đôi mươi, với trái tim rực cháy
          Sống với lời nguyện thề, trọn đời xin gìn giữ.
          Bước vào tuổi hai lăm, nuôi nấng đứa con mình
          Luôn cần sự chỉ bảo, bên mái ấm yêu thương
          Người đàn ông ba mươi, khi sức trai bùng cháy
          Che chở cho mọi người, gắn bó mãi dài lâu
          Tuổi bốn mươi ập tới, đàn con cất cánh bay
          Người phụ nữ bên tôi, giúp vơi đi nỗi sầu
          Năm mươi năm trôi qua, những đứa trẻ lại về
          Một lần nữa trong tôi, hạnh phúc lại đong đầy.
          Bóng tối bỗng che phủ, khi vợ hiền đi xa
          Tôi nhìn vào tương lai, run rẩy và sợ hãi
          Những đứa trẻ của tôi, chẳng thể nào gặp chúng
          Năm tháng đã trôi qua, cuốn mất đi tình yêu
          Giờ đây đã già nua, thiên nhiên thật tàn nhẫn
          Tuổi già đến nhanh chóng, cứ ngỡ như trò đùa
          Thân xác bỗng suy tàn, sức sống cũng ra đi
          Tuy trái tim ngừng đập, chỉ còn là đá lạnh
          Nhưng trong thân xác này, nhiệt huyết vẫn bùng cháy
          Để rồi một ngày kia, trái tim bừng sống dậy
          Tôi nhớ những niềm vui…tôi nhớ những nỗi buồn…
          Tôi yêu và tôi sống, bắt đầu một lần nữa
          Dù giây phút còn lại, ít ỏi và ngắn ngủi
          Người ơi có biết chăng, chẳng có gì vĩnh cữu
          Hãy mở mắt và nhìn
          Chẳng phải lão già đâu
          Hãy lại gần và thấy…một TÔI thật trẻ trung.”

          Bài thơ thực sự xúc động này sau đó đã lan truyền khắp nước Úc, có mặt trên mọi tạp chí trong lễ Giáng Sinh và trở thành một hiện tượng toàn cầu, lan truyền mạnh mẽ trên mạng Internet. Giá trị của bài thơ không phải nằm ở câu chữ ‘điêu luyện’, chau chuốt hay là một tác phẩm nghệ thuật kinh điển, mà nằm ở trái tim chân thành của một người đàn ông sắp về với Chúa nhớ về cuộc đời mình và nhắn nhủ với người ở lại.
          Mak đã từng có một tuổi thơ yên bình với cha mẹ, có một người thầm thương trộm nhớ thời niên thiếu. Đến khi trưởng thành, ông xây dựng một tổ ấm hạnh phúc với người bạn đời và những đứa con ngoan. Thời gian trôi đi, khi chúng trưởng thành và rời xa ông, người vợ hiền đã bầu bạn với ông đến khi bà sang thế giới bên kia. Những kỷ niệm giản dị ấy là ‘vốn liếng’ quý giá nhất cho tuổi già cô đơn của Mak. Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, tuy sống trong cô đơn nghèo khổ, ông vẫn giữ một trái tim đầy lửa, vẫn muốn sống hết mình với cuộc đời.
          Đời người tuy ngắn ngủi nhưng ai cũng có thể làm nó trở nên ý nghĩa nếu biết sống hết mình và trân trọng những điều giản dị. Từ lúc sinh ra, trưởng thành cho đến khi kết hôn và xây dựng gia đình, Mak cũng giống như bao người bình thường khác. Nhưng khác với sự bi quan thường thấy của tuổi già, Mak có một trái tim bỏng cháy. Ẩn sau dáng vẻ già nua, khắc khổ, người đàn ông này là cả một ‘kho báu’ tâm hồn vô giá.

          Bài thơ cũng là lời nhắc nhở tới những người trẻ tuổi hãy cố gắng ở bên cha mẹ mình và chăm sóc họ khi còn có thể. Hãy quan tâm tới cảm xúc của cha mẹ thay vì bị cuốn đi bởi cuộc sống bề bộn, vì rất có thể một ngày bạn muốn nói lời yêu thương với họ thì đã quá muộn…



26 tháng 12, 2016

Ông già Noel là có thật…

          Một lá thư nổi tiếng khắp thế giới, mà cô bé Virginia O’Hanlon ở nước Mỹ xa xôi, gửi cho ban biên tập của tờ báo The Sun, để họ giúp em trả lời một câu hỏi mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng đã từng thắc mắc: "Ông già Noel có thật hay không?"
          Một mùa Giáng sinh nữa lại về, cầu chúc cho tất cả mọi người một Giáng sinh an lành và ấm áp. Không biết các bạn đã viết thư hỏi xin ông già Noel tặng quà gì cho mình chưa? Còn tôi, mỗi khi đến lễ Giáng sinh, tôi đều nhớ tới lá thư của cô bé Virginia O’Hanlon ở nước Mỹ xa xôi, gửi cho ban biên tập của tờ báo The Sun, để họ giúp em trả lời một câu hỏi mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng đã từng thắc mắc: "Ông già Noel có thật hay không?"
          Câu trả lời của The Sun không chỉ giúp Virginia và những đứa trẻ khác có thêm niềm tin vào phép màu của Giáng sinh, mà còn khiến những người lớn như tôi và các bạn được trở về tuổi thơ một lần nữa.

Bức thư của Virginia:
          Thưa bác Tổng biên tập,
          Cháu là Virginia. Năm nay cháu lên 8 tuổi. Các bạn ở lớp cháu nói rằng ông già Noel không có thật. Nhưng bố lại bảo "Nếu The Sun nói là có ông già Noel, thì đó đúng là như vậy."
          Vậy xin bác hãy cho cháu biết sự thật có phải như thế không? Cháu vẫn luôn tin rằng có ông già Noel đấy ạ.
          Virginia O’Hanlon
          Số 115, hướng Tây đường 95.

 
          Và đây là câu trả lời của The Sun, cũng là câu trả lời mà chúng ta mong muốn:
          Virginia yêu quý,
          Những người bạn ở lớp cháu đã nói sai rồi. Các bạn ấy đã bị ảnh hưởng bởi sự hoài nghi của một thời đại hoài nghi. Các bạn ấy không tin vào bất cứ điều gì, trừ khi các bạn ấy được tận mắt chứng kiến. Bằng tâm trí bé nhỏ của mình, các bạn ấy đã biến mọi việc trở nên phức tạp hơn.
          Virginia thân mến, hãy nhớ nhé, cho dù sau này các bạn ấy có lớn lên, thì suy nghĩ của họ vẫn bé nhỏ như bây giờ. Còn Virginia thì không giống vậy. Cháu có một tâm hồn trong sáng và khoáng đạt khi cháu có niềm tin vào ông già Noel. Trong vũ trụ rộng lớn và vĩ đại của chúng ta, con người đôi khi còn chẳng thông minh được bằng một chú kiến. Chúng ta không thể nào nắm bắt được hết kiến thức và toàn bộ sự thật đâu Virginia à.
  

          Cô gái bé nhỏ này, cháu hãy cứ giữ vững niềm tin của mình nhé. Bởi vì ông già Noel là có thật đấy. Ông già với bộ râu dài bạc trắng, mặc một bộ quần áo đỏ che đi cái bụng phệ, cưỡi trên xe tuần lộc băng qua bầu trời đêm để trao quà cho các em bé ngoan là có thật.
          Ông già Noel tồn tại để chắc chắn rằng tình yêu và lòng nhân ái có tồn tại. Cháu sẽ nhận được nhiều niềm vui và cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa hơn nếu cháu tin vào ông già Noel. Thật buồn làm sao nếu thế giới này không tồn tại một người đàn ông tuyệt vời như thế. Và cũng thật đáng tiếc nếu như mọi người đánh mất niềm tin vào ông già Noel. Các em bé sẽ không còn được tặng quà nữa, không có các bài thơ cũng chẳng có bất kỳ sự lãng mạn nào nếu ông già Noel chỉ là một lời nói dối. Thế nên Virginia hãy giúp ông già Noel lan tỏa niềm tin này đến tất cả mọi người nhé.
  

          Chỉ cần nghĩ đến việc ông già Noel là một nhân vật hư cấu thì tất cả những ánh sáng, niềm vui, hạnh phúc của tuổi thơ đều bị dập tắt hết cả, đừng để chuyện này xảy ra, cháu yêu à.
          Nếu không tin vào ông già Noel vậy thì các nàng tiên thì sao? Cháu vẫn thích các nàng tiên có cánh cầm một cây đũa thần đúng không? Đừng suy nghĩ nữa nhé, hoặc nếu vẫn muốn, Virginia có thể bảo bố thức đến 12 giờ đêm để chờ ông già Noel chui vào ống khói và "bắt" ông. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ nếu như cháu không nhìn thấy ông ấy? Điều đó có chứng minh được gì không?
          Chưa ai từng nhìn thấy ông già Noel cả. Nhưng điều đó cũng chẳng nói lên rằng Santa Claus không có thật. Thế giới còn ẩn chứa rất nhiều bí ẩn mà cả người lớn lẫn trẻ con vẫn chưa thể khám phá ra, vậy thì hãy cứ tin đi, Virginia nhé. Không ai có đủ khả năng và nhận thức để tưởng tượng ra những điều kỳ diệu vô hình của vũ trụ. Nên cô gái của chúng ta cứ việc tin những gì cháu cho là đúng, điều khiến cháu cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ về. Hãy để tuổi thơ của cháu được tắm mát trong niềm tin về điều kỳ diệu và cả những phép màu.
  

          Giáng sinh đưa chúng ta đến gần nhau hơn, ông già Noel chính là biểu tượng của sự sum vầy, đủ đầy và hạnh phúc mà mỗi người đều khát khao. Không có bất cứ điều gì sánh được với ông già nhân hậu ấy để khiến mọi người trên thế giới đoàn kết với nhau hơn. Chỉ có đức tin, tình yêu, thơ ca và lãng mạn mới đủ sức mạnh khiến con người trở nên tốt đẹp hơn. Đừng nghe lời những người bạn của cháu, hãy giúp họ hiểu được có đức tin là điều tuyệt vời như thế nào.
  

          Virginia thương mến, ông già Noel thực sự có thật. Ông đã sống và sẽ sống mãi mãi trong tuổi thơ của chúng ta. Dù 10 năm, 100 năm hay 10 ngàn năm sau, Santa Claus vẫn là một phép màu của lễ Giáng sinh, ông sẽ tiếp tục tặng cho chúng ta những kỷ niệm đẹp trong thời thơ ấu.



.

25 tháng 12, 2016

Câu chuyện giáng sinh…

          Tôi rảo nhanh chân đến cửa hàng địa phương để mua vài món quà giáng sinh vào phút chót lễ Giáng Sinh. Trên đường đi tôi ngắm nhìn mọi người rồi tự nhủ, đáng nhẽ mình phải đi mua quà từ trước nhưng do bận nhiều việc quá. Lễ Giáng Sinh cũng là lúc để tôi có thể thong thả được một lúc. Có lúc tôi đã ước rằng mình sẽ ngủ một giấc dài qua cả mùa Giáng Sinh. Nhưng bây giờ là lúc tôi phải nhanh chóng đến cửa hàng đồ chơi.
          Ðang tìm những thứ cần mua, tôi thấy một cậu bé khoảng 5 tuổi đang ôm một con búp bê rất dễ thương. Cậu bé ôm con búp bé rất âu yếm và đang vuốt ve tóc của nó. Tôi cảm thấy rất tò mò nên chăm chú quan sát cậu bé và tự hỏi không biết cậu bé đó định tặng con búp bê đó cho ai. Tôi nhìn thấy cậu bé quay sang nói với người cô đi bên cạnh “Cô có chắc là cô không đủ mua con búp bê này không?”. Người cô trả lời đứa cháu một cách không hài lòng “Cháu phải biết rằng cô không có đủ tiền để mua nó!” Người cô dặn đứa bé không được đi lung tung trong khi bà đi mua trêm vài thứ khác, và bà sẽ quay lại sau vài phút nữa. Rồi thì bà ta bỏ đi để lại thằng bé vẫn đang mải mân mê con búp bê.
          Tôi tiến lại gần để hỏi xem thằng bé định mua con búp bê đó cho ai. Thằng bé trả lời “Cháu mua con búp bê này cho em gái của cháu, vì nó rất thích được tặng một con búp bê nhân dịp giáng sinh và nó đoán rằng ông già Noel sẽ tặng nó một con”. Tôi bèn bảo thằng bé rằng có thể ông già Noel sẽ mang đến không biết chừng. Thằng bé đáp lại ngay “Ông già Noel không biết chỗ em cháu đang ở. Cháu sẽ đưa con búp bê này cho mẹ cháu để mẹ cháu chuyển cho em cháu”. Nghe như vậy tôi liền hỏi thằng bé xem em nó hiện giờ đang ở đâu.


          Thằng bé ngước nhìn tôi với ánh mắt buồn rầu rồi nói “Nó đã đi theo với đức Chúa rồi”.
          Bố của cháu bảo là mẹ của cháu cũng đang chuẩn bị đi cùng với em cháu rồi. Nghe những lời thằng bé nói tôi cảm thấy tim tôi như có ai vừa bóp nhẹ. Nói xong thằng bé ngước nhìn tôi rồi nói “Cháu đã bảo với bố cháu khuyên mẹ cháu đừng đi theo em cháu vội. Cháu bảo ông nhắn với mẹ cháu rằng hãy đợi cháu đi cửa hàng về đã”. Sau đó thằng bé hỏi tôi có muốn xem bức tranh của nó vẽ không. Tôi bảo rằng tôi rất thích. Thằng bé liền rút vài bức tranh nó để ở quầy hàng đưa cho tôi rồi nó nói “Cháu muốn mẹ cháu mang theo những bức tranh này theo để mẹ cháu không quên cháu, cháu rất yêu mẹ cháu nên cháu không muốn mẹ đi đâu. Nhưng bố cháu bảo mẹ cháu phải đi cùng với em cháu”.
          Tôi chăm chú nhìn thằng bé và cảm thấy dường như trong hình hài nhỏ bé kia thằng bé lớn lên rất nhiều. Trong khi thằng bé không chú ý, tôi vội lục tìm trong ví của mình để lấy ra một nắm tiền rồi tôi bảo thằng bé “Cháu có đồng ý là chúng ta sẽ cùng đếm số tiền này không?” Thằng bé vô cùng phấn khởi nó nói “Ðược ạ cháu hi vọng là đủ”, rồi tôi đưa cho thằng bé một ít để hai người cùng đếm. Trong khi đếm tiền thằng bé khẽ nói “Tất nhiên ở cửa hàng này có rất nhiều búp bê, cảm ơn Chúa đã mang cho con số tiền này”, sau đó thằng bé nói với tôi rằng “Cháu vừa mới ước được đức Chúa ban cho cháu số tiền này, cháu sẽ mua con búp bê này để mẹ cháu mang nó cho em gái cháu. Và Ngài đã nghe thấy lời nguyện ước của cháu. Cháu cũng muốn ước rằng Ngài ban cho cháu đủ tiền để cháu mua cho mẹ cháu một bông hồng trắng vì mẹ cháu rất thích hoa hồng trắng nhưng cháu chưa kịp hỏi Ngài thì Ngài đã ban cho cháu số tiền đủ để mua cả búp bê và hoa hồng nữa”
          Ðúng lúc đó thì cô của thằng bé quay trở lại nên tôi đẩy xe hàng của mình đi. Lúc này đây tôi có tâm trạng khác hẳn với lúc mới vào cửa hàng và tôi không khỏi nghĩ miên man về câu chuyện thằng bé kể cho tôi. Bây giờ tôi mới nhớ ra mình có đọc thấy trên báo nhiều ngày trước đây có một tai nạn do một tài xế say rượu đã đâm vào một ô tô làm chết tại chỗ một bé gái còn mẹ của bé thì bị thương rất nghiêm trọng. Lúc đó tôi nghĩ rằng tai nạn đó không phải là trường hợp của cậu bé đã kể.
          Hai ngày sau tôi đọc trên báo thấy đăng tin người phụ nữ xấu số đó đã qua đời. Tôi vẫn không tài nào quên được cậu bé và tự hỏi không biết hai câu chuyện này có liên quan gì đến nhau không. Ngày hôm sau có chuyện gì cứ thôi thúc tôi khiến tôi bước ra ngoài và mua một bó hoa hồng trắng rồi đem đến nơi cử hành tang lễ cho người phụ nữ trẻ. Ở đó tôi thấy người phụ nữ nằm trong quan tài trên tay ôm một bó hoa hồng trắng rất đẹp bên cạnh đó là một con búp bê và những bức tranh của cậu bé mà tôi đã gặp ở cừa hàng đồ chơi hôm nào.
          Tôi đứng đó nước mắt tuôn trào, cũng từ đó tôi cảm thấy yêu quí người thân của mình hơn và biết trân trọng những tình cảm linh thiêng đó. Tình yêu của cậu bé dành cho em gái và mẹ của mình thật là quá lớn lao. Nhưng chỉ cần có một tích tắc vô trách nhiệm của gã lái xe say rượu kia đà tàn phá hoàn toàn cuộc đời của cậu bé tội nghiệp. Ai đó đã từng nói rằng: “Chúng ta sống được nhờ những cái gì chúng ta có, nhưng chính chúng ta tạo ra ý nghĩa cuộc sống của mình bằng những gì chúng ta chia sẻ với người khác”.



.

24 tháng 12, 2016

Nghĩa của cụm từ Merry Christmas





         Christmas (tiếng Anh) gồm có chữ : Christ và Mas.
         - Chữ Christ (phiên âm Việt là “Kitô” – nghĩa là Đấng được xức dầu) chính là tước vị của Chúa Jesus.
         - Chữ Mas từ chữ Mass mà ra nghĩa là thánh lễ.
         - Christmas có nghĩa là “Ngày lễ của Chúa Kitô”, tức là ngày lễ Giáng sinh của Chúa Jesus. Chữ Christmas và X'mas đều có cùng một ý nghĩa như nhau.
         - Merry : có nghĩa là vui vẻ 

         MERRY CHRISTMAS có nghĩa là: Ngày lễ Chúa giáng sinh vui vẻ !

         Noel, là từ tiếng Pháp Noël, là viết tắt từ gốc Emmanuel, nghĩa là “Thiên Chúa ở cùng chúng ta”


.

23 tháng 12, 2016

Nụ hôn cho ông già Noel làm thuê

          Câu chuyện xảy ra đã hơn năm năm nhưng tôi vẫn nhớ như in món quà mà một cô bé đã tặng tôi mùa đông năm ấy, một mùa Giáng sinh lạnh lẽo nhưng ấm áp tình người.
          Tháng mười hai, trời ở miền Bắc mưa rả rích kèm theo cái lạnh như cứa vào da thịt. Khoảng không gian chật hẹp của căn gác nhỏ không làm dịu được nỗi buồn và cảm giác nhớ nhà. Noel này cả lớp tôi lại lên kế hoạch đi chơi nhưng giờ mẹ vẫn chưa gửi tiền. Chắc mùa này quê mình lại bão lụt nhiều nên gia đình không thu hoạch được gì.
          Sáng qua, mấy đứa cùng xóm trọ mách nhau chuyện làm thêm cho các tổ chức từ thiện. Mấy đứa rủ nhau đi kiếm việc. Công việc không nặng lắm nhưng khá mất thời gian bởi tôi và Hải vào vai hai ông già Noel. Chúng tôi xuất phát từ nhà lúc sáu giờ tối và về cũng phải sau nửa khuya. Có hôm làm ở trung tâm bảo trợ trẻ em nghèo, có hôm làm ở hội người tàn tật, cũng có khi là các trại mồ côi.


          Những ngày cận kề Giáng sinh chúng tôi lại càng phải đi nhiều. Hôm đứng ở cổng trường tiểu học vùng ven ngoại thành, trời đã khuya lắm rồi nhưng có một cô bé vẫn chưa về. Bé nhìn tôi chằm chằm nhưng không dám tiến lại gần. Tôi đến cạnh bé, hỏi nhỏ: “Cháu sao vậy?”. Bé cười, đôi mắt vẫn còn nhiều niềm vui: “Ông già Noel ơi, có phải đứa trẻ nào học giỏi mới nhận được quà? Sáng nay cháu bị điểm kém môn toán, cháu sợ không có quà”. Tôi cười nhẹ: “Không đâu, ông cho tất cả. Nhưng nếu cháu nào ngoan thì ông sẽ vui hơn”. Bé ngạc nhiên, nhìn sang tôi, nhìn cả Hải: “Vậy là cháu đã làm hai ông buồn rồi à?”.
          Bé khóc, những giọt nước mắt nóng hổi rớt đầy trên tay tôi. Hình như trong suốt buổi tối qua, vì quá mệt nhọc mà chúng tôi quên mất nở nụ cười với nhiều đứa trẻ, trong đó có bé. “Thôi, cháu nín đi. Hai ông già này không buồn đâu, nhưng cháu phải cố gắng hơn nhé”. Bé cười, đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước: “Vậy đi phát quà cho trẻ em, hai ông có nhận được quà của ai không?”. Hải bước tới: “Không, hai ông chỉ đem quà và giúp các cháu thực hiện ước mơ thôi. Là ông già Noel rồi thì cần gì nữa”.
          Bé đi lại gần tôi, gần Hải: “Cháu tặng hai ông nhé”, rồi hôn nhẹ nhàng lên má của chúng tôi. Hai đứa ngớ người ra nhưng vẫn không quên nở nụ cười với bé trước khi bé đi mất. Cảm giác ấm áp lan tỏa trên má tôi, rồi cả người. Một chút vị ngọt ngào xen lẫn niềm thích thú. Tôi chợt nghĩ chưa bao giờ mình ước cho bản thân một món quà gì đó. Hình như tuổi thơ của tôi đã qua và chuyện ông già Noel đã chìm vào quá khứ lâu lắm rồi.
          Thì ra không phải cứ mặc bộ trang phục đỏ trắng, phát quà cho trẻ em là mình đã tròn vai ông già Noel. Ông già Noel chỉ hiện hữu thật sự khi chúng ta được giao cảm với nhau. Sự chia sẻ tình người không chỉ là những hộp quà phát vội mà còn là những nụ hôn hồn nhiên và giàu ý nghĩa. Cảm ơn cô bé dễ thương đã cho những “ông già Noel” làm thuê như chúng tôi một kỷ niệm thú vị trong mùa Giáng sinh.



.

Đôi giày Giáng sinh cảm động

          Chỉ còn 4 ngày nữa là đến Giáng Sinh. Không khí của ngày lễ chưa làm tôi nôn nao, cho dù bãi đậu xe của cửa hàng giảm giá trong khu nhà chúng tôi đã chật ních đầy xe. Bên trong cửa hàng lại còn tệ hơn. Các lối đi đầy ứ những xe đẩy hàng và người mua sắm vào giờ chót.
          Tại sao tôi lại đến đây hôm nay? Tôi tự hỏi. Đôi chân tôi rã rời, đầu tôi đau buốt. Tôi đã có 1 danh sách một số người quả quyết rằng họ không cần quà cáp, nhưng tôi biết họ sẽ rất buồn nếu như tôi chẳng tặng quà gì cho họ!
          Mua quà cho người mà cái gì họ cũng có để rồi lại hối tiếc vì đã tốn kém nhiều cho quà cáp, theo tôi mua quà chẳng có tí gì là thích thú cả!
          Tôi vội vã cho những món hàng cuối cùng vào xe đẩy, rồi tiến tới những dòng người xếp hàng dài đăng đẳng. Tôi chọn hàng ngắn nhất nhưng có lẽ cũng phải chờ đến 20 phút.
  

          Đứng trước tôi là 2 đứa trẻ - 1 cậu bé khoảng 5 tuổi và 1 cô bé nhỏ hơn. Đứa bé trai mặc một chiếc áo rách. Đôi giày tennis rách tả tơi, lớn quá khổ và dư thừa ra phía trước chiếc quần jean ngắn cũn cỡn của nó. Nó nắm chặt mấy tờ đô-la rách nát trong đôi bàn tay cáu bẩn của mình. Quần áo của đứa bé gái cũng giống y anh nó vậy.
          Cô bé có một mái tóc xỉn màu với những lọn tóc xoăn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hiện rõ rằng cô bé đang mong chờ đến bữa ăn chiều. Trong tay cô là một đôi dép màu vàng bóng thật đẹp. Trong lúc tiếng nhạc Giáng Sinh vang lên từ hệ thống stereo của cửa hàng, cô khe khẽ ngân nga theo, dù lạc điệu nhưng rất hạnh phúc.
          Cuối cùng cũng đã tới phiên chúng tôi, cô bé cẩn thận đặt đôi giày lên quầy. Cô có vẻ quý đôi giày như vàng vậy.
          Người thu ngân in hoá đơn và nói: “Của cháu là 6,09 đô”. Cậu bé đặt những đồng tiền rách nát của mình trên mặt quầy và lục tìm khắp túi.
          Cuối cùng cậu tìm được tất cả là 5,12 đô. “Cháu nghĩ chúng cháu phải trả đôi giày lại” - cậu lấy hết can đảm nói. “Lúc khác cháu sẽ quay lại, có lẽ là ngày mai”.
          Nghe anh nói thế, cô bé bắt đầu nức nở:
           “Nhưng Chúa Giêsu sẽ rất yêu thích đôi giày này cơ mà” - cô bé khóc.
           “Thôi được, chúng ta về nhà và sẽ kiếm thêm, em à, đừng khóc nữa, rồi chúng ta sẽ quay trở lại mà” - Cậu bé năn nỉ em.
          Tôi nhanh chóng đưa cho người thu ngân 3 đô. Hai đứa trẻ đã xếp hàng chờ đợi quá lâu, và dù sao cũng đang là mùa Giáng Sinh.
          Bỗng nhiên, một đôi vòng tay ôm lấy tôi và giọng nói nhỏ nhẹ cất lên: “Cháu cảm ơn cô, cô nhé”.
           “Ý của cháu là gì khi nói rằng ”Chúa Giêsu sẽ thích đôi giày này?“ - Tôi hỏi.
          Cậu bé đáp: “Mẹ cháu bệnh và sẽ lên Thiên Đàng. Bố bảo mẹ sẽ về với Chúa trước Giáng Sinh”.
          Cô bé nói thêm: “Giáo viên của cháu nói rằng đường phố trên Thiên Đàng vàng bóng, như chính đôi giày này đây. Mẹ cháu sẽ rất đẹp khi mang đôi giày này đi trên con đường ấy phải không cô?”
          Nước mắt tôi tuôn trào khi nhìn thấy những giọt lệ lăn trên khuôn mặt cô bé.
Tôi đáp: “Đúng, cô tin chắc là mẹ cháu sẽ rất đẹp”.
          Tôi lặng lẽ cám ơn Thượng Đế đã dùng những đứa trẻ này để nhắc nhở tôi về ý nghĩa đáng trân trọng của việc tặng quà.



.

22 tháng 12, 2016

Bong bóng lên trời

          Một mùa Giáng sinh, học trò mẫu giáo vào lớp khoe với cô: “Hôm qua con được ông già Noel đến nhà tặng quà đó cô!”. “Con cũng được nữa nè cô”.
          Cả lớp nhao nhao, bé nào cũng muốn khoe món quà mình nhận được. Hộp bút chì màu, cây đàn đồ chơi, đôi giày, vòng đeo tay, nơ buộc tóc... Cô giáo mỉm cười khi thấy những đôi mắt trẻ thơ long lanh niềm hạnh phúc.
          Chợt cô giáo bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của một cô bé học trò ngồi ở góc phòng. Cô bước đến và nhẹ nhàng hỏi: “Sao bé khóc?”. Bé ôm choàng lấy cô giáo và òa lên nức nở: “Cô ơi, ông già Noel không đến nhà con. Tại nhà con nghèo phải không cô?”

 
          Cô giáo xoa đầu bé dỗ dành: “Ông già Noel phải đi rất nhiều nơi, ông chưa kịp đến nhà con chứ không phải là không đến. Thế con đã gửi ước mơ của con cho ông chưa?”. Bé lắc đầu. Cô giáo hỏi bé ước mơ gì, rồi viết vào giấy, cột vào một chiếc bong bóng màu xanh và dắt bé ra sân.
          Cô trao chiếc bong bóng và bảo bé hãy thả lên trời. “Ông già Noel nhất định sẽ quay trở lại”. Hôm sau, bé đến lớp thật sớm với gương mặt rạng ngời: “Cô ơi! Ông già Noel nhận được bong bóng ước mơ của con rồi”. Món quà đến muộn nhưng đúng như bé mong đợi: một chiếc áo mới. Cô giúp bé thay áo, bé cứ mân mê mãi tấm áo mới. Suốt buổi, cô giáo cứ thấy bé cười.
          Mùa Giáng sinh sau, cô giáo ghé thăm nhà bé. Cô cầm tay bé nắn nót ghi mơ ước. Bong bóng lại thả lên trời. Lần này bé nhận được món quà là đôi giày màu hồng phấn. Bé ôm cổ cô cười hạnh phúc. Bé hỏi: “Cô ơi, làm sao để cảm ơn ông già Noel?”. Cô giáo mỉm cười: “Niềm vui của bé chính là lời cảm ơn sâu sắc nhất”.
          Lại một mùa Giáng sinh nữa. Bé đã biết viết. Trong mảnh giấy bé nhờ cô giáo gửi theo bong bóng để thả lên trời là những dòng chữ: “Ông Noel ơi, năm nay con muốn xin ông tặng cho mẹ con một chiếc áo ấm.
          Năm nào mẹ cũng mua áo cho con, còn mẹ thì không có áo. Con thương mẹ lắm, con cũng biết ông già Noel chỉ tặng quà cho trẻ con thôi nhưng con muốn nhường phần quà của con cho mẹ. Từ ngày ba con bỏ đi, đêm nào con cũng thấy mẹ khóc. Ông tặng quà và nói mẹ con đừng buồn nữa, được không ông?”.
          Mùa đông đó, mẹ nhận được áo bông và bé cũng nhận được một món quà cùng với lá thư của ông già Noel: “Mẹ bé đã hứa với ông là sẽ chỉ cười thôi, không bao giờ khóc nữa. Bé ngoan lắm, con búp bê này là phần thưởng của ông già Noel dành cho bé”. Mắt bé long lanh, tay cứ ôm chặt con búp bê biết khóc cười. Mắt mẹ và mắt cô giáo cũng ngân ngấn nước.
          ...Cô bé ấy bây giờ đã hiểu hết chuyện ngày xưa, nhưng ngày Giáng sinh cô vẫn muốn thả lên trời chiếc bong bóng mang nụ hôn và những lời cảm ơn đến tất cả những “ông già Noel” trong cuộc sống - những người đã nghĩ ra nhiều cách để mang hạnh phúc đến cho tất cả trẻ em nghèo: những người đã biến cổ tích thành hiện thực.



.