Là một nhà sư, tôi được yêu cầu đến tụng kinh cho một
          tang lễ. Tôi cảm thấy buồn cho gia quyến của người chết nhưng đôi khi
          tôi cũng cảm thấy không giúp được gì vì có quá nhiều khó xử trong vai
          tṛò của một nhà sư đi tụng kinh đám
          tang. 
 
  
 
          Một ngày nọ, một phụ nữ trẻ tuổi đến gặp tôi. Cha cô mới chết sáng
          hôm đó. Ông mới chỉ 42 tuổi. Cô nói với tôi bằng tiếng Phúc Kiến:
          “Xin mời thầy đến tụng kinh cầu siêu. Xin thầy mở con đường cho cha
          tôi”. Tôi nhìn cô ta với tất cả tấm ḷòng từ bi mà tôi có thể tập trung. Tôi có
          thể cảm thấy sự bối rối và đau khổ của cô. Cô khoảng chừng 20 tuổi và
          là một người con gái có hiếu. Trong thâm tâm tôi nói thầm với mình:
          “Trời ơi ! tôi sẽ mở đường cho người như thế nào đây? Con đường tưởng
          tượng nào tôi sẽ vẽ trong không khí cho hồn tưởng tượng đặt chân lên?
          Làm sao tôi có thể nói với người phụ nữ trẻ tuổi tội nghiệp đang ở
          trong tình trạng buồn phiền và bối rối rằng:” không có con đường
          nào như cô đã tưởng tượng cả ” 
                     Đức Phật cũng có lần ở trong tình thế như vậy và Ngài đã trả lời ra
          sao? 
                     Một hôm một người trẻ tuổi lại gần Đức Phật và hỏi Ngài: “Bạch
          Thế Tôn, cha con chết. Xin mời Đức Phật đến và cầu nguyện cho cha
          con, cứu độ linh hồn ông ấy để ông ấy có thể đi lên thiên đàng. Những
          người Bà La Môn cử hành những nghi thức này nhưng Đức Phật lại còn
          mạnh hơn họ nhiều. Nếu Ngài sẽ làm điều đó, chắc chắn hồn cha con sẽ
          bay thẳng về thiên đàng”. 
                     Đức Phật trả lời, “Rất tốt, hãy đi ra chợ và đem về cho ta hai cái
          bình đất và một ít bơ”. Người trẻ tuổi sung sướng vì Đức Phật đã hạ
          cố thi hành một số thần thông để cứu linh hồn cha của mình. Anh ta
          vội vã đi ra phố và mua các thứ mà Đức Phật bảo. Đức Phật chỉ dẫn cho
          anh ta để bơ vào một bình và để đá vào bình kia. Rồi ném cả hai bình
          đó xuống ao. Người trẻ tuổi làm theo và cả hai bình đều chìm xuống
          đáy ao. Rồi Đức Phật tiếp tục: “Bây giờ hãy lấy một cái gậy và đập vỡ
          hai bình đó ở dưới ao”. Người trẻ tuổi làm theo. Hai cái bình bị đập
          vỡ và bơ thì nhẹ đã nổi lên còn hòn đá vì nặng nên vẫn ở dưới đáy
          ao. 
                     Rồi Đức Phật nói: “Bây giờ nhanh lên đi tập họp tất cả những thầy tu.
          Hãy nói với họ đến và tụng kinh để bơ chìm xuống và viên đá nổi lên.”
          Người trẻ tuổi nhìn Đức Phật, sửng sốt, nói, “Bạch Đức Thế Tôn, Ngài
          có nói thật không ạ. Chắc chắn Ngài không thể trông chờ bơ nhẹ mà
          chìm và đá nặng mà nổi. Điều đó ngược lại với quy luật tự
          nhiên.” 
                     Đức Phật mỉm cười và nói: “Này con, con đã thấy nếu cha con
          có một cuộc đời LƯƠNG THIỆN thì những HÀNH VI của ông cũng nhẹ như bơ
          cho dù thế nào thì ông cũng lên thiên đàng. Không ai có thể cản được,
          ngay cả đến ta. Không ai có thể chống lại NGHIỆP luật thiên
          nhiên. 
                     Nhưng nếu cha ngươi có một cuộc đời BẤT THIỆN thì cũng giống như
          hòn đá nặng, cha ngươi sẽ bị chìm vào địa ngục. Dù tụng kinh nhiều
          đến đâu đi nữa bởi tất cả các thầy tu trên thế giới này cũng không
          thể gây thành khác được.” 
                     Người trẻ tuổi hiểu ra. Anh thay đổi quan niệm sai lầm của anh và
          ngừng đi loanh quanh đ̣i hỏi cái không thể làm được. 
                     Nụ cười của Đức Phật đã đi tới điểm: Không ai có thể cứu chúng
          ta, sau khi chúng ta chết. Theo NGHIỆP luật, chúng ta là sở hữu
          chủ của những hành vi của chúng ta, chúng ta là người thừa hưởng
          những hành vi của chúng ta. Những hành vi của chúng ta thực sự là tài
          sản của chúng ta. Chúng là chỗ nương tựa thực sự của chúng ta, là
          những thân nhân thực sự của chúng ta. Chúng là trung tâm từ đó chúng
          ta xuất phát. 
                     Khi chúng ta chết, chúng ta không mang được dù chỉ có một xu với
          chúng ta, hay bất cứ thứ đồ dùng của cá nhân chúng ta. Cũng chẳng có
          thể mang được một trong những người thân để cùng đi với chúng ta.
          Giống như chúng ta đến một mình theo NGHIỆP của chúng ta thì chúng ta
          cũng phải ra đi một mình. 
                     Nếu chúng ta hiểu rõ NGHIỆP luật, thì chúng ta sẽ cảm nghiệm thấy
          sống một cuộc đời LƯƠNG THIỆN quan trọng đến như thế nào trong khi
          chúng ta còn sống. Đợi đến lúc chết thì sẽ quá muộn
 
  
 | 
         
1 nhận xét:
Lâu lắm rồi mình mới đọc được bài viết hay như thế, mình sẽ theo dõi thường xuyên hơn những bài Hồng Tuyết post lên... để thấy lòng... thanh thản ... nhẹ nhàng... được không Tuyết?
Đăng nhận xét