Hôm đó, trời nắng đẹp nhưng không có
khách, tôi ngồi trước cửa tiệm hoa mắt lim dim tận hưởng những tia nắng ấm áp
chan hòa. Bỗng một giọng nói non nớt vang lên khiến tôi giật mình bước ra
khỏi giấc mơ đang dang dở.
“Cô ơi, cháu muốn đặt hoa, cháu muốn đặt thật
nhiều, thật nhiều hoa ạ!”
Tôi mở mắt ra, một cậu bé gầy gò đứng
trước mặt tôi, khuôn mặt trắng bệch kèm theo nụ cười tươi rói, đôi mắt to chớp
chớp trông rất đáng yêu.
Cậu bé nghiêm túc hỏi: “Cháu có thể đặt
hoa cho mười mấy năm luôn được không ạ?”
Tôi phì cười, làm gì có kiểu đặt hoa
như vậy chứ.
Cậu bé cười rồi hỏi tôi: “Cháu muốn đặt
hoa cho 60 năm, ngày 22 tháng 9 hàng năm cô có thể chuyển đến cho cháu một bó
hoa cẩm chướng được không ạ?”
“Tại sao cháu lại đặt hoa như vậy? Từ trước đến
nay chưa có ai đặt hoa kiểu như vậy đâu cháu”, tôi ngạc nhiên hỏi.
“Cháu muốn tặng cho mẹ cháu, ngày 22 tháng 9
là ngày sinh nhật mẹ. Mẹ cháu năm nay 40 tuổi, mẹ sẽ sống đến 100 tuổi, vì thế
cháu muốn đặt hoa cho 60 năm tới ạ. Sau này, vào ngày đó hàng năm, cô giúp cháu
đưa một bó hoa cẩm chướng đến tặng mẹ, như vậy mẹ sẽ vui lắm ạ!”.
Cậu bé cứ nói một mạch. Tôi cười trước
vẻ ngây thơ, trong sáng của cậu bé. Nhưng mà tôi đâu thể cứ mở tiệm hoa thế này
suốt 60 năm chứ!
“Tại sao cháu lại muốn đặt hoa cho 60 năm
luôn? Tiệm của cô cũng không chắc sẽ mở được suốt 60 năm, cháu có thể mỗi năm đặt
một lần không?”.
“Không được ạ, cháu nhất định phải đặt luôn 60
năm. Nếu như tiệm hoa của cô không mở nữa, cô có thể nhờ những tiệm hoa khác tiếp
tục đưa hoa đến cho mẹ cháu mà!”. Cậu bé suy nghĩ rất chu đáo.
“Cô tính giúp cháu với, hết bao nhiêu tiền ạ!”,
cậu bé nghiêm túc nói.
Tôi nghĩ, cậu bé chắc vì nhất thời
cao hứng nên mới đặt một lúc nhiều hoa như vậy, tôi liền nói một cái giá với cậu
bé:
“Thôi được, của cháu sẽ hết 105 ngàn. À đúng rồi,
nhà cháu cách đây bao xa?”.
“Nhà cháu cũng gần đây thôi ạ. Cháu đưa cô 350
ngàn nhé, chắc sau này hoa sẽ tăng giá!”. Nói rồi, cậu bé lấy tiền từ trong túi
áo rồi đưa cho tôi. Đứa bé này, xem chừng mới chỉ mười một, mười hai tuổi mà
nói chuyện y như người lớn.
Cậu bé đưa tiền cho tôi kèm theo một
tờ giấy ghi rõ địa chỉ nhà: “Cô ơi, đây là địa chỉ nhà cháu, cô nhất định phải
chuyển đến nhà cháu đấy nhé!”
Tôi nhận lấy tờ giấy, nét chữ cậu bé
nguệch ngoạc, xiêu vẹo. Tôi nói: “Cháu còn viết tên của mẹ nữa à?”
Cậu bé gật gật cái đầu rồi mỉm cười
đáp: “Tên của mẹ cháu rất hay, mẹ cháu tên là Đặng Vĩ Cầm. Còn nữa, cháu tên là
Bạch Vĩ ạ!”.
Tôi vừa ghi nhớ vừa nói: “Đúng rồi,
bây giờ mới là tháng bảy, còn hai tháng nữa mới đến sinh nhật mẹ cháu, đến hôm
đó, cô nhất định sẽ chuyển hoa đến nhà cháu”.
“Cảm ơn cô ạ, năm nay chuyển, năm sau chuyển,
năm sau nữa cũng chuyển, 60 năm nữa cũng chuyển cô nhé!”.
Cậu bé nói với vẻ đắc ý. Trước khi ra về, cậu bé vẫn không quên dặn tôi
lần nữa. Nhìn bóng dáng cậu bé khuất dần, tôi mỉm cười bởi tôi chưa từng gặp một
cậu bé nào dễ thương, ngây thơ như thế.
Ngày hôm sau, cậu bé lại đến. Câu đầu
tiên cậu nói khi gặp tôi đó là: “Cô đừng quên nhé, ngày 22 tháng 9 nhất định phải
chuyển hoa đến nhà cháu đấy ạ!”
Tôi
cười nói: “Yên tâm đi, cô không quên đâu!”.
“À, còn nữa, khi đến chuyển hoa, cô có thể nói
với mẹ cháu câu “Chúc mừng sinh nhật!” được không ạ?”.
Tôi xoa đầu cậu bé rồi nói: “Cô
đồng ý!”.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định
của tôi, cậu bé nở nụ cười rạng rỡ, đắc ý rồi quay đi.
Ngày hôm sau nữa, cậu bé lại đến, sau
lưng đeo giá vẽ, trên tay cầm hộp bút vẽ. “Cô ơi, cháu có thể vẽ cho cô một bức
chân dung được không ạ?”. Đối với lời đề nghị của cậu bé, tôi hơi có chút ngạc
nhiên.
“Cô
ơi, cảm ơn cô đã giúp cháu tặng hoa cho mẹ, cháu không có gì để tạ ơn cô ngoài việc
tặng cô một bức tranh. Cháu học vẽ đã được 6 năm rồi, cháu nhất định sẽ vẽ cô
thật xinh đẹp”.
Lúc đó khách cũng vắng nên tôi ngồi
xuống để cho cậu bé vẽ. Xem ra, trình độ vẽ tranh của cậu bé cũng không tồi.
Chưa đến 30 phút, cậu đã vẽ xong xuôi rồi. Tôi lấy ra xem và thốt lên: “Oa, giống
như thật luôn!”. Cậu bé cũng nở nụ cười rạng rỡ. Trước khi đi, cậu bé lại dặn lần
nữa nhất định không được quên giao ước giữa chúng tôi.
Ngày thứ tư, cậu bé không đến. Kỳ lạ
thay, tôi có chút gì đó rất thất vọng. Tôi nghĩ chắc hôm nay cậu bé bận gì đó
nên có khi ngày mai sẽ đến thôi.
Thế
nhưng, từ đó về sau cậu bé không xuất hiện ở cửa tiệm tôi nữa. Trong lòng tôi
có một cảm giác rất khó chịu, tôi luôn ngồi trong cửa tiệm nhìn ngó khắp bốn
phía với hy vọng cậu bé sẽ đến. Nhưng càng chờ đợi tôi lại càng thất vọng, chỉ
còn biết đợi đến ngày 22 tháng 9, tôi nhất định phải đích thân đến nhà cậu bé,
tôi nhất định phải nói với mẹ cậu bé rằng: “Con trai chị thật đáng yêu!”.
Ngày 22 tháng 9 hôm đó, tôi tỉ mỉ chọn
những bông hoa cẩm chướng đẹp nhất. Địa chỉ mà cậu bé đưa cho, tôi sớm đã ghi
nhớ trong lòng. Tôi vừa đi vừa nghĩ, nếu cậu bé nhìn thấy hoa tôi chuyển đến nhất
định sẽ rất vui và mẹ của cậu nhất định cũng sẽ hạnh phúc. Có lẽ, hôm nay cậu bé
đã ngồi chờ sẵn ở nhà đợi tôi đến.
Tôi bấm chuông, một người phụ nữ
trung niên ra mở cửa, khuôn mặt hốc hác.
“Chị là chị Đặng Vĩ Cầm đúng không ạ?”.
Tôi hỏi, chị gật đầu.
“Đây là hoa mà con trai chị đã đặt cho chị,
chúc chị sinh nhật vui vẻ!”.
“Cô…có phải cô đã nhầm rồi không, con trai tôi
đã đặt hoa sao?”, chị tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Hai tháng trước có một cậu bé tên là Bạch Vĩ
có đến đặt hoa ở tiệm chúng tôi, cậu bé nói rằng hoa này dùng để tặng mẹ, cậu
bé nói rằng chị là mẹ cậu”, tôi giải thích.
Chị im lặng không nói, tôi bỗng nhìn
thấy những giọt nước mắt chảy đầy nơi đôi mắt của chị. Tôi luống cuống
không biết làm thế nào, trong lòng thấp thỏm không yên. Chị ấy khóc vì quá xúc
động chăng?
Chị lau nước mắt sau đó dẫn tôi vào
nhà, vừa rót nước cho tôi vừa kể: “Cảm ơn cô, tôi thật sự không ngờ tới”.
“Đúng rồi, con trai chị vô cùng đáng yêu, cậu
bé cùng một lúc đặt hoa cho 60 năm và nhờ tôi mỗi năm đúng vào ngày sinh nhật của
chị thì đưa hoa đến tặng chị đấy”.
“Cái gì? 60 năm ư? Tôi đã hiểu rồi”, chị nói.
Tôi thấy bàn tay chị đang run rẩy, lời của tôi khiến chị bị kích động.
“Con trai chị rất đáng yêu, cậu bé còn vẽ
tranh cho tôi nữa”.
“Đúng vậy, nó rất đáng yêu…con trai tôi,
nhưng...”. Nói rồi, chị chợt òa khóc không thành tiếng, tôi có cảm giác gì đó rất
bất an, chẳng lẽ cậu bé Bạch Vĩ đáng yêu này…
“Nó mắc phải căn bệnh máu trắng, tôi đưa nó đi
chữa trị khắp nơi nhưng đều vô ích…Chắc chắn nó biết mình sắp phải rời xa thế
giới này nên mới đi đặt hoa cho tôi. Ba năm trước, vào ngày sinh nhật tôi, nó tặng
tôi một bó hoa cẩm chướng. Tôi vui mừng khôn xiết rồi nói với nó rằng được nó tặng
hoa là niềm hạnh phúc của tôi. Nó đáp lại rằng mỗi năm nó sẽ tặng hoa cho tôi bởi
nó muốn nhìn thấy tôi hạnh phúc. Nó còn ngoắc tay với tôi…Thế nhưng, năm sau
đó, nó bị chẩn đoán mắc bệnh máu trắng…Đứa con trai tội nghiệp của tôi…”.
Lời nói của chị như sét đánh ngang
tai tôi, đầu tôi như ù đi, nước mắt chảy dài Tôi không biết rằng tôi đã tạm biệt
mẹ cậu bé và ra về như thế nào. Trong đầu tôi tràn ngập hình ảnh của Bạch Vĩ,
khuôn mặt xanh xao, nụ cười rạng rỡ,…
Tôi không biết rằng mình có thể duy
trì cửa tiệm cho đến 60 năm hay không nhưng tôi dám bảo đảm rằng, chỉ cần một
ngày còn sống, tôi nhất định sẽ đưa hoa đến tặng mẹ cậu vào ngày 22 tháng 9
hàng năm. Tôi cầu mong ông trời có thể cho tôi sống 60 năm nữa và mẹ cậu bé
cũng vậy để tôi có thể giúp cậu hoàn thành tâm nguyện của mình.
Theo Blogtamsu
.