Một người đàn ông đi qua chỗ đàn voi
đang đứng. Bất chợt ông dừng lại, ngạc nhiên khi thấy những con voi to lớn này
chỉ bị cầm giữ bởi một sợi dây thừng rất nhỏ buộc phía chân trước. Không hề có
xích sắt, cũng chẳng có chuồng giam.
Có thể thấy rõ, hiển nhiên, lũ voi có
đủ khả năng để dứt đứt dây, chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, lũ
voi vẫn chưa làm vậy.
Người đàn ông trông thấy người quản
tượng đứng gần đó. Ông hỏi anh ta tại sao lũ voi cứ đứng yên vậy mà không hề có
vẻ muốn tháo chạy.
“Ồ”, người quản tượng đáp
“khi chúng còn nhỏ, chúng bé hơn thế này rất
nhiều, chúng tôi vẫn dùng loại dây thừng cỡ đó để buộc chúng lại. Ở độ tuổi đó,
dây như vậy là đủ giữ chúng rồi. Nhưng khi đã lớn hơn, chúng vẫn tin mình không
thể dứt nổi những sợi dây thừng này. Chúng cho rằng, sợi dây thừng ngày xưa vẫn
có thể giữ chúng được, thế là chẳng bao giờ chúng có ý nghĩ dứt bỏ dây và chạy
đi”.
Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. Những con thú đó hoàn toàn có khả năng chạy thoát khỏi sợi dây ràng buộc chúng, nhưng chỉ vì không tin mình có thể, nên chúng vẫn cứ chấp nhận một thực tiễn như đang có.
Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. Những con thú đó hoàn toàn có khả năng chạy thoát khỏi sợi dây ràng buộc chúng, nhưng chỉ vì không tin mình có thể, nên chúng vẫn cứ chấp nhận một thực tiễn như đang có.
Cũng giống như những con voi đó, có
biết bao người trong chúng ta, đã đi qua cuộc đời với ý nghĩ “chúng ta không thể
làm được gì đó”, đơn giản chỉ vì… ta đã từng thất bại một lần !
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét