Bức thư của một người con gửi người mẹ
nghèo ở quê khiến dân mạng xúc động trong ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10.
Mẹ kính yêu..!
Giờ này mẹ đã ngủ....
Con viết cho mẹ khi con đang
say. Hôm nay con uống 2 ly mẹ ạ. Con say. Con khóc.
Ngày 20/10 là gì hả mẹ? Với mẹ
chỉ giản đơn là một ngày bình thường thôi nhỉ.
Con khóc. Và con nghĩ về mẹ. Từ
khi con hiểu được 20/10 là gì? Con đã làm được những gì cho mẹ.
Ngày cấp 1 con xin mẹ 2.000 đồng
để đóng tiền mua hoa cho cô giáo chủ nhiệm. Đi học về thấy mẹ đang bán những tạ
than đen nhẻm, cái cân phải luồn đòn gánh vào vì chưa có cân bàn... vai phải mẹ
thường đau mỗi tối.
Ngày cấp 2 con xin mẹ 10.000 đồng
để góp tiền mua hoa cho cô, còn mua thiếp hí hoáy cả đêm tô vẽ, tặng những người
bạn con yêu thương. Mẹ nằm trên giường vắt tay lên trán: "Tháng này bố mày
chắc không được nghỉ phép"...
Ngày cấp 3 con xin mẹ 50.000 đồng,
để cùng các bạn trong lớp cắm trại và liên hoan tới tối muộn mới về. Mẹ đã lau
sạch sẽ nhà cửa, mâm cơm tối vẫn còn để gọn gàng thức ăn cho riêng con. 2 đứa
em chành chọe nhau mệt rồi lại ôm nhau ngủ...
Đại học. Con là trưởng lớp, con
chúc mừng nhiều người lắm, bạn bè, cô giáo, những cô bác con quen... những ngôn
từ dí dỏm và đặc biệt dành riêng từng người. Mẹ điện thoại lên và nói những điều
như ngày nào cũng điện để nói: "Đi ngủ nhớ mắc màn, tối nhớ cài cửa thật kỹ,
ngủ sớm đi".
Nhưng...mẹ biết không, con luôn
nghĩ tới mẹ đầu tiên. Con luôn thế. Ngày bé, có lần con làm tặng mẹ bài thơ
nhưng không dám đưa, có lần mua hoa tặng mẹ rồi lại đưa cho đứa bạn về... cắm.
Có lẽ do mình ở quê mẹ nhỉ? Ở quê những bà mẹ đầu tắt mặt tối, chẳng chồng con
nào tổ chức ngày của mẹ.
Con lên thành phố
Con gặp những người đàn bà
ngang tuổi mẹ. Họ mặc đầm và đi dép cao. Họ bước những bước đi uốn dẻo nhẹ
nhàng lịch lãm, không vội vã, tất bật như mẹ. 8h tối họ trang điểm và đi cafe,
mẹ cơm nước, giặt giũ và mắc màn cho chúng con ngủ.
Con gặp những người đàn bà
ngang tuổi mẹ. Họ nói về âm nhạc, về khiêu vũ, về những chuyến công tác đi mệt
lử nhưng biết nơi này, nơi kia, biết món này món kia. Còn mẹ của con, khi con
điện thoại về hỏi: Mẹ ơi con ghẹ là con gì mẹ nhỉ? Có người nói với con là con
ghẹ ăn ngon. Mẹ trả lời: "Mẹ cũng không rõ lắm, hình như nó giống con hến,
con ngao"... Và khi con được biết về con ghẹ. Con khóc.
Con gặp những người đàn bà
ngang tuổi mẹ. Chồng họ chở đi siêu thị mỗi tuần, và đi mua cho những bộ quần
áo đẹp. Vậy mà những lúc chán chồng, họ đi ra phố phường với đám bạn, và vào vũ
trường, vào cà phê. Còn mẹ, mẹ khóc mỗi khi bố làm mẹ buồn. Và mẹ nói với chúng
con: "Chỉ mẹ được nói bố, chúng mày là con dù bố mẹ có sai đến thế nào
cũng không có quyền nói".
Mẹ của con. Lúc này con nhớ về
tuổi thơ con. Quãng đời con trải qua bên mẹ. Chúng con luôn có mẹ ở bên. Và bố
cũng thế, bố gọi điện thoại mỗi ngày mẹ nhỉ, và bố gặp lần lượt từ mẹ tới 3 đứa
con... Bố mỗi tháng về một lần.
Chúng con lớn lên, đứa nào cũng
sáng sủa khôn ngoan, ai cũng khen mẹ thật giỏi, bố thật may vì có mẹ... Bố con
cũng là một người đàn ông tuyệt vời phải không mẹ. Dẫu đôi lúc bố làm mẹ buồn,
nhưng con người có ai hoàn hảo đâu? Con cũng thấy xấu hổ lắm, khi con, khi em
con, chẳng ngoan như những gì mẹ đã chờ mong.
Mẹ! Mẹ ngủ đi, đừng thức nữa,
sao giấc ngủ mẹ chẳng sâu thế. Sao sau một đêm mắt mẹ càng quầng? Sao mẹ hay ốm
đau?
Mẹ! Con yêu mẹ. Con yêu mẹ. Và
con sẽ sống thật tốt như những gì bà ngoại đã dạy mẹ để mẹ dạy con. "Sống
không quỵ lụy ai, không hài lòng và không giả dối".
Con đã lớn khôn, con đã trưởng
thành, nhưng những tối rúc đầu vào nách mẹ mà ngủ vùi, tới sáng vẫn dang chân
tay trên giường ngon giấc...còn mẹ đã nấu xong bữa sáng. Con bỗng thấy mình như
một công chúa nhỏ, thấy con là người hạnh phúc nhất thế gian, vì tất cả những
gì bố mẹ dành cho chị em con, là những điều con không mong gì hơn thế nữa.
Đêm nay con chúc mẹ ngủ ngon,
và bố ở nơi xa sẽ luôn mơ về mẹ!
.