“Con đã
không biết bao lần cảm ơn người con yêu, vậy mà chưa từng đủ can đảm nói câu cảm
ơn mẹ”…
Mẹ biết mà
phải không, con dù cố gắng tỏ ra cứng rắng đến mấy, vẫn chỉ mãi là cô con gái
bé bỏng khờ dại của mẹ, và hôm nay hay sau này vẫn thế. Con cám ơn mẹ, vì mẹ vẫn
luôn ở đó, bên cạnh con, cám ơn mẹ vì dù cho con có ngỗ nghịch đến mấy, làm mẹ
buồn bao nhiêu lần đi nữa, mẹ vẫn chưa từ bỏ con 1 lần nào… Và con xin lỗi, vì
đến tận ngày hôm nay, con mới đủ can đảm để nói ra lời cảm ơn muộn màng…
Mẹ biết
không, con đã không biết bao lần cảm ơn người con yêu, chỉ vì người mua cho con
thứ con thích, chỉ vì người mang đến cho con niềm vui trong những ngày tháng ngắn
ngủi của cuộc đời. Cả thế giới con chỉ cần người đó thôi, vì người ta mà sẵn
sàng cáu kỉnh với mẹ, con đã nghĩ, chẳng cần tình thương của mẹ nữa…
Rồi bỗng đến
1 ngày người con thương bỏ con mà đi, con trở nên trống rỗng… Trong những ngày
tháng ấy, con đã đau đến chết đi được, con đã khóc không biết bao nhiêu
đêm dài vì người chẳng còn bên con, con đã chỉ quan tâm và thương hại cho chính
bản thân mình mà quên mất… mẹ cũng đau, cũng buồn không kém khi thấy cô con gái
bé bỏng hồn nhiên ngày nào của mẹ, giờ chìm trong nước mắt của 1 câu chuyện
tình…
Để rồi khi
con nước mắt lưng tròng ôm lấy mẹ, mẹ lại dỗ dành, “dù cho cả thế giới này có bỏ
con mà đi, thì mẹ vẫn sẽ luôn ở đây, cho đến ngày mẹ chẳng còn tồn tại trên cõi
đời này nữa”. Con đã chẳng là đứa con ngoan như mẹ luôn hằng ao ước, đã chưa
bao giờ biết trân trọng những thứ mà mẹ dành cho con…
Mẹ hy sinh
cả cuộc đời tần tảo nuôi con lớn khôn, mẹ chưa bao giờ để con phải thiếu thốn
hay thua thiệt bạn bè, và mẹ, là một người mẹ vĩ đại nhất cuộc đời này để bất
kì ai đều phải ao ước, là món quà quý giá nhất mà ông Trời ban cho con… Vậy mà
suốt những năm tháng qua, con chưa một lần nói ra rằng con Cám ơn mẹ… Để rồi đến khi cuộc đời xô con
ngã, mẹ luôn sẵn sàng dang rộng vòng tay ôm con vào lòng, để rồi những lúc con
thất bại, chỉ có mẹ là nơi con trở về…cho con òa khóc, như những ngày con còn
thơ dại, và mẹ, cũng chính là động lực để con tiếp tục bước đi suốt những năm
tháng qua…
Mẹ biết
mà phải không, con dù cố gắng tỏ ra cứng rắn đến mấy, vẫn chỉ mãi là cô con
gái bé bỏng khờ dại của mẹ, và hôm nay hay sau này vẫn thế. Con cám ơn mẹ, vì mẹ
vẫn luôn ở đó, bên cạnh con, cám ơn mẹ vì dù cho con có ngỗ nghịch đến mấy, làm
mẹ buồn bao nhiêu lần đi nữa, mẹ vẫn chưa từ bỏ con 1 lần nào… Và con xin lỗi,
vì đến tận ngày hôm nay, con mới đủ can đảm để nói ra lời cảm ơn muộn màng…
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét