Một đệ tử quyết tâm cầu đạo, xin học
với một đạo sư. Sau thời gian học hành chăm chỉ, một hôm sư phụ có việc phải đi
xa nên dặn học trò ở lại chăm lo tu hành.
Học
trò nghe theo lời thầy, thiền định sớm hôm không hề bê trễ, Vì nếp sống tu hành
thanh bần, tu sĩ chỉ có độc mỗi một miếng khố che thân. Nhưng chiếc khố cứ bị
chuột cắn rách hoài nên tu sĩ cứ lâu lâu lại phải đi xin một mảnh vải che thân
khác.
Dân làng thấy vậy, bèn biếu tu sĩ một
con mèo để trừ lũ chuột. Tu sĩ đem con mèo về nuôi, từ đó chuột không dám lộng
hành nữa, nhưng tu sĩ lại phải lo thêm một phần ăn.
Ngoài thực phẩm chay tịnh, tu sĩ phải
xin sữa để nuôi con mèo. Một tín đồ thấy vậy bèn tình nguyện dâng cúng tu sĩ một
con bò cái để có sữa nuôi mèo. Tu sĩ vui vẻ nhận con bò nhưng nuôi được mèo lại
không có rơm cho bò ăn. Do đó, ngoài thức ăn khất thực, tu sĩ lại phải đi xin
rơm về nuôi bò.
Dân làng thấy vậy bèn biếu tu sĩ một
mảnh đất và dụng cụ canh nông để tu sĩ trồng trọt, nuôi bò. Tu sĩ ra công cầy cấy
nên rau trổ thật nhiều, bò ăn không hết, phải mang bán ngoài chợ.
Miếng đất thật mầu mỡ sinh hoa lợi
quá nhiều, tu sĩ làm không xuể, phải gọi người đến làng giúp. Lạ thay, miếng đất
cứ thế sinh sôi nẩy nở, trồng gì cũng tươi tốt và chả mấy chốc trở nên một đồn
điền trù phú.
Tu sĩ có nhiều hoa lợi bèn xây một đền
thờ to lớn, đẹp đẽ, thuê thợ khắc tượng, đúc chuông thật vĩ đại, nhưng thời
gian tu hành không còn là bao vì tu sĩ phải lo trông nom đồn điền, lo sổ sách
giao dịch buôn bán, kiểm soát nhân công trồng tỉa, rồi có tiền bạc phải lo đầu
tư, bỏ vốn mua thêm đất đai, khai khẩn thêm nữa.
Một hôm, sư phụ trở về không trông thấy
túp lều đơn sơ nữa mà thay vào đó một ngôi đền tráng lệ, nô nức khách hành
hương, trong đền ồn ào những tín đồ vừa cúng bái vừa buôn bán.
Trông thấy sư phụ, tu sĩ mừng rỡ chạy
ra chào. Sư phụ ôn tồn hỏi tại sao lại có sự thay đổi như thế. Tu sĩ trả lời,
‘thưa thầy, thật tâm con muốn tu hành nhưng tại lũ chuột cứ cắn rách áo hoài. Để
bảo vệ cái áo con nuôi mèo. Để có sữa cho mèo ăn, con phải nuôi bò, và để có
rau nuôi bò, con phải canh tác. Rồi thì trúng mùa liên tiếp, sức con làm không
xuể nên phải gọi thêm người làm giúp, rồi thì buôn bán thành công, tiền bạc nhiều
thêm, con phải đích thân trông nom mọi việc. Sau đó con cho xây cất đền thờ to
tát, đúc tượng thật vĩ đại, con còn mướn người lo việc cúng tế, nhang đèn cẩn
thận”.
Sư phụ thở dài, “xây cất đền thờ thật
to chỉ là trói buộc, nào phải giải thoát. Tụ tập tín đồ cho đông, ồn ào phức tạp,
chỉ gây trở ngại cho việc thanh tu. Chỉ vì một cái khố rách mà con đã đi thật
xa, xa hẳn con đường mà ta đã chỉ dạy nhằm việc giải thoát. Con chỉ lầm lẫn một
chút mà đã đi lệch lúc nào không hay, trói buộc vào các thứ đó rồi làm sao có
thể thoát được?.”
Chỉ vì một sự việc rất nhỏ mà đôi khi
nó sẽ dấn đến những sự việc lớn bất ngờ mà chính bản thân ta cũng không ngờ tới.
Bài học cho chúng ta là hãy biết dừng lại và cảm nhận, cảm nhận mục tiêu ban đầu
và quãng đường ta đang đi, cảm nhận kết quả mà ta đã đạt…
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét