Trên đời có rất nhiều chuyện mới nhìn
quả thực không vừa ý chút nào. Tại sao chúng ta luôn phải đối mặt với biết bao
nhiêu điều không thuận mắt như thế? Câu trả lời thực ra khá đơn giản.
Mỗi người một cách sống, cách nghĩ. Bạn
thực ra chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình là đủ, những chuyện khác chớ nên
quan tâm quá nhiều. Tục ngữ có câu: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, mỗi
người là một bông pháo hoa mang một màu sắc, ảnh hình khác nhau.
Đừng bao giờ bận tâm xem người khác sống
thế nào hay mình trong mắt họ ra sao. Nếu chỉ hướng tầm mắt mình ra bên ngoài,
bạn sẽ chỉ thấy những nỗi muộn phiền, chuyện ganh đua hơn thiệt, mình chẳng bằng
người, cuộc đời sao khốn khó làm vậy.
Sở dĩ người ta thường xuyên gặp chuyện
không vừa ý, không thuận mắt là bởi:
1. Không đủ tu
dưỡng
Tô Đông Pha là một thi nhân nổi tiếng
thời Tống, được hậu thế xưng tụng là “Đường Tống bát đại gia” (8 đại gia văn học
lớn thời Đường Tống). Ông có tài nhưng đôi khi cũng khá kiêu ngạo. Một hôm, Tô
Đông Pha lên chùa, ngồi thiền cùng một lão tăng.
Một lúc sau, ông mở mắt ra hỏi: “Ngài
thấy dáng ngồi thiền của tôi ra sao?“.
Lão
tăng nhìn khắp một lượt rồi gật đầu khen ngợi: “Trông giống như một vị Phật vậy,
cao quý và trang nghiêm“. Tô Đông Pha nghe thấy rất cao hứng.
Lão tăng lại hỏi: “Thế ngài nhìn tôi
ngồi ra sao?“.
Vốn thích hay trêu chọc người khác,
Tô Đông Pha nghĩ ngợi một lát rồi đáp:
“Tôi nhìn thấy ngài quả giống như một đống
phân bò“.
Lão tăng nghe xong ngửa mặt lên trời
cười, cũng không phản bác lại gì. Về nhà Tô Đông Pha hào hứng đem câu chuyện
kia kể lại với em gái Tô Tiểu Muội của mình. Không ngờ nghe xong, Tô Tiểu Muội
phá lên cười, cho rằng anh trai mình thật ngốc nghếch.
Đông Pha không hiểu chuyện, liền gặng
hỏi. Tô Tiểu Muội đáp: “Lão tăng ấy có tâm Phật nên mới nhìn huynh giống như Phật.
Còn trong tâm huynh lại có đầy phân bò, rác bẩn nên mới nói lão tăng như vậy
đó!“.
Đây chẳng phải chính là câu chuyện về
cảnh giới tu dưỡng tâm hồn hay sao? Người đức cao vọng trọng thì trong tâm chứa
đầy thiện tâm, từ câu nói, ánh nhìn đều toát ra vẻ thuần thiện, mỹ hảo, nhìn
người khác đều bằng một lòng từ bi, hoà ái, trông thấy ai cũng giống như Phật,
đều nhìn ra vẻ thánh thiện của người ta.
Còn người tu dưỡng không đủ, cảnh giới
tinh thần thấp thì trong tâm chứa đầy rác của lòng đố kỵ, tâm oán ghét, thói tự
phụ, sự khoe khoang, một khi nhìn người khác thì chỉ thấy cái xấu xa, thấp hèn,
đáng phê phán, nhìn bằng một tâm đố kỵ dâng đầy.
Tâm thái của bạn như thế nào sẽ quyết
định cách bạn đối nhân xử thế ra sao. Chỉ trích người khác, soi mói cuộc sống
của người xung quanh kỳ thực thường là do sự tu dưỡng của bản thân không đủ.
Sở dĩ gặp quá nhiều điều không thuận
mắt không phải là vì người ta bị ghét bỏ, mà chính bởi thái độ đối nhân xử thế
của họ có vấn đề.
2. Không đủ tầm
nhìn
Con ếch suốt đời chỉ ngồi đáy giếng,
khoảng trời của nó chỉ nhỏ con con đúng bằng miệng giếng. Bảo nó rằng vũ trụ
này bao la ra sao, có biết bao tinh tú thế nào, nó thực chẳng tin, còn cho là
người ta nói chuyện viển vông, nhăng cuội.
Thấy
người khác không thuận mắt kỳ thực chính là bản thân mình đang sống như ếch ngồi
đáy giếng. Vì hiểu biết và tầm nhìn của cá nhân bị giới hạn nên tư duy cũng nhỏ
hẹp, không thoát khỏi lớp vỏ do chính mình tạo ra.
Những người này hàng ngày chỉ thích
quan sát cuộc sống của người khác, bình phẩm này nọ, bàn ra tán vào. Họ dùng
tiêu chuẩn của cá nhân, quan điểm của bản thân mà đánh giá người khác. Kỳ thực
làm sao mà đánh giá được đây?
Rất nhiều người bản thân đã không biết
cố gắng, lại mang lòng ghét bỏ, oán hận khi thấy người khác quá nỗ lực, chế
giễu người khác là kẻ ngốc chỉ biết vùi đầu làm việc, không hiểu cách hưởng thụ
cuộc sống.
Lại có người cả cuộc đời ngồi rỗi, ăn
không mà cứ thấy gai mắt khi nhìn thấy người khác dốc sức phấn đấu. Bản thân
không đạt được còn muốn ngăn trở người khác giành lấy.
Rất nhiều chuyện không thuận mắt, kỳ
thực xét tới tận cùng vẫn là vì cảnh giới nhận thức của bản thân còn thấp,
kiến giải chưa nhiều.
3. Không đủ bao
dung
Khi không đủ thiện tâm, bao dung, người
ta nhìn gì cũng chẳng thấy vui. Chính là “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”
(Nguyễn Du), cũng lại là “Tướng tuỳ tâm sinh, cảnh tuỳ tâm chuyển” (Tướng mạo
do tâm mà sinh ra, cảnh vật do lòng người mà thay đổi).
Nhìn một người không thuận mắt, thì
người thấy khó chịu lại chính là bản thân mình. Không bao dung cho người hoá ra
chính là không thể từ bi với bản thân, không cho bản thân một lối thoát.
Mỗi người có một cuộc đời, số phận đã
được định mệnh an bài sẵn. Tiền tài, danh vọng, quyền lực… không phải do tranh
giành mà có được, nếu có được cũng chẳng lâu bền. Phúc phận của người ta được
quyết định bởi cách sống và thái độ ứng xử trên đời. Sống tốt thì có phúc báo,
bao dung, lấy thiện đãi người thì ắt được thanh thản, thoải mái.
Không vừa mắt với người khác chính là
do thấy họ khác mình quá xa, có thể hơn, có thể kém mình. Nhưng kỳ thực, mỗi
người sinh ra đều có một cuộc đời khác biệt nhau từ đầu. Mọi sự khác biệt đều
có thể bao dung, đều có thể dùng lòng từ bi mà dung chứa, đó mới là cảnh giới
cao nhất của đạo làm người.
Vậy nên, đừng quá bận tâm người khác
sống ra sao
Bạn
có cuộc sống của bạn, tôi có truy cầu của tôi, mỗi người đều là những bông pháo
hoa khác nhau.
Con người có cả trăm kiểu, mỗi người
lại có một cảnh giới cao thấp khác nhau. Người có tầng thứ cao thường chỉ
chú tâm tới cuộc sống của mình, không đố kỵ và ghét bỏ người khác, lại luôn âm
thầm nỗ lực, tu sửa bản thân.
Còn người ở tầng thứ thấp mới bỏ mặc
đời mình, quá chú tâm tới cách sống của người khác. Họ nhìn người khác không
thuận mắt, thấy toàn chuyện trái tai gai mắt, cuộc sống ngột ngạt biết bao. Họ
đã đánh mất đi hoàn toàn cái ngây thơ, hồn hậu thuở ban đầu của mình với cuộc sống
này.
Và bạn hãy nhớ:
“Không bình phẩm người khác là một loại tu dưỡng
nhưng không để ý đến những bình phẩm của người khác lại là một loại tu hành.”
.