Ở một ngôi làng nhỏ tại Ba Lan có một nhà thông thái được nhiều người nể trọng; dân làng thường tìm đến ông để tâm sự, chia sẻ những nỗi phiền muộn trong cuộc sống với ông. Hằng ngày ông lão nghe rất nhiều nỗi phiền muộn trong từng gia đình. Họ cho rằng, ông trời không công bằng khi để cho họ mang quá nhiều gánh nặng so với những người hàng xóm. “Tại sao ông ấy thảnh thơi hơn tôi? Tại sao chồng chị ấy lại chăm chỉ còn chồng tôi lại ngày đêm nhậu nhẹt? Tại sao vợ của tôi chỉ thích đi mua sắm còn vợ của anh ấy thì lại đảm đang lo cho gia đình? Tại sao tôi phải mang căn bệnh nan y này còn ông hàng xóm thì sống bê tha mà lại tỉnh bơ phây phây? Dù tôi không làm gì sai trái nhưng tại sao đời tôi vẫn không bình an như ông kia?” Đó là những nỗi phiền muộn trách cứ mà dân làng tìm đến để nhờ ông lão giúp tìm câu trả lời.
Sau
một thời gian, ông lão nảy ra một sáng kiến như sau. Ông tổ chức một ngày
hội. Trong ngày ấy, mỗi người hãy chuẩn bị một cái bao với tên của mình
được ghi ngoài bao. Mỗi người dân trong làng hãy mang nỗi phiền muộn của
mình, những khó khăn của mình và “đặt” chúng trong cái bao ấy và treo chúng lên
một cây có tên gọi là “cây phiền muộn” ở giữa làng nơi sẽ diễn ra lễ hội.
Sau khi chờ mọi người treo “bao phiền muộn” của mình lên cây, họ có quyền
chọn bao của người khác và mang nó về nhà.
Việc
tìm kiếm trao đổi “bao phiền muộn” rất sôi nổi, vì ai ai cũng muốn bỏ đi bao
của mình và tìm bao “nhẹ” hơn, “dễ chịu” hơn của người khác. Sau một hồi
tìm kiếm, ai cũng tìm được cho mình một bao mà theo họ là vứa ý nhất.
Nhưng khi về đến nhà, những “bao phiền muộn” mà họ ôm lấy từ người khác
cũng chẳng khác gì bao nhiêu so với “bao phiền muộn” của họ. Không ai bảo
ai, người dân làng hiểu rằng ai ai cũng mang nỗi phiền muộn, không ai nặng hơn
và không ai nhẹ hơn. Cách tốt nhất là đừng tìm cách đổi chác hay chạy
trốn khỏi chúng, nhưng chấp nhận nỗi phiền muộn như là phương cách giúp họ đồng
cảm và chỉa sẻ thân phận làm người với nhau. Họ cũng nhận ra rằng khi cảm
thấy nỗi đau của đồng loại là lúc họ trưởng thành hơn, biết yêu nhau hơn, và từ
đó họ tìm thấy niềm vui trong cuộc sống nhiều hơn.
Bạn
thân mến, câu chuyện trên minh họa cho chúng ta thấy việc chạy trốn nỗi khổ
đau, hay tìm phương cách để thay đổi chúng không phải là cách tốt nhất để hóa
giải sự đau khổ, phiền muộn trong đời mình. Theo Đức Phật, đời người là
biển khổ: “Sinh khổ, hủy diệt khổ, chết khổ, và không sở hữu được điều mình
muốn cũng khổ.”
Chúng
ta có thể ví đau khổ và phiền muộn trong kiếp người như con rắn rượt đuổi mỗi
chúng ta. Nếu chúng ta không dừng lại và can đảm đối diện với nó, thì một
lúc nào đó chúng ta sẽ bị kiệt sức với trò rượt bắt này. Chỉ có phương
cách là chấp nhận nó, đón nhận nó và sống với nó từng ngày như là một phần của
đời ta.
Với
một cảm nghiệm siêu phàm, thánh Gioan Thánh Giá đã khuyên những ai đang gặp khó
khăn đen tối trong cuộc đời với những lời khuyên rất tâm huyết: “Hãy tìm kiếm
sự khó khăn nhất thay vì sự dễ dàng thoái mái;… hãy sẵn sàng mang lấy bất lợi,
sự cô đơn hơn là sự thuận lợi, an ủi…”
Thật
là nghịch lý và khó hiểu khi chúng ta học hỏi những suy nghĩ và lối sống của
các bậc thánh nhân, nhưng đó là con đường mà họ đã đi qua với bao kinh
nghiệm xương máu. Chính trong kinh nghiệm xương máu với lòng can đảm đón
nhận và ôm chầm lấy đau khổ muộn phiền, họ gặp được niềm vui vô cùng lớn lao mà
như thánh Gioan Thánh Giá gọi là: “Ôi đêm tối ngọt ngào và dịu êm.”
Hôm
nay tôi mời gọi bạn suy nghĩ về cái “bao phiền muộn” của mình. Ngoài
những phiền muộn do ngoại cảnh gây ra, chúng ta thường đối diện với sự phiện
muộn xuất phát từ trong lòng mình. Sự phiền muộn mà mình đang gánh chịu
có thể là vì một điểm chuẩn hay một ước vọng xuất phát từ con tim của mình mà
mình chưa đạt được hay chưa sở hữu được. Cũng có khi sự phiền muộn của
mình là do mình mong được như một người nào đó, cung cách của một ai đó, lối
sống và suy nghĩ như một ai đó mà mình gặp phải. Ta vô tình lấy họ làm
điểm chuẩn cho đời ta; ta mong muốn ta được như họ (về một khía cạnh nào đó).
Bao lâu ta không được như họ thì ta còn phiền muộn đau khổ. Càng
phiền muộn hơn khi ta cứ nhìn những bất toàn của ta và đâm ra nản lòng, bỏ
cuộc, và thất vọng. Thật ra ta đâu có hiểu, những con người xem chừng như
rất lý tưởng ấy cũng trăn trở và phiền muộn một khía cạnh nào đó trong đời họ
mà ta không biết đấy thôi. Hiểu như thế để ta cảm nghiệm giá trị
hiện tại trong chính con người mình.
Thưa
bạn, bạn hãy khẳng định với lòng mình rằng: Giây phút này, hoàn cảnh này, vị
trí này là hoàn cảnh tốt nhất, hoàn hảo nhất cho chính con người của ta, cho
cuộc đời của ta. Ta không cần tìm kiếm hay so sánh với ai khác, mà ta chỉ
cần cố gắng hết sức để những đức tính và khả năng của ta được vươn nở mà thôi.
Cây phiền muộn tập 2
Người
thợ mộc mà tôi thuê để giúp tu sửa lại căn nhà cũ nát, chấm dứt một ngày làm
việc đầu tiên với không ít phiền muộn và bực dọc. Đầu tiên là cái mái ngói nhà
đã khiến anh ta loay hoay mất cả giờ đồng hồ, sau đó đến trò “đình công” của
cái máy cưa và chiếc xe tải cũ kỹ. Khi tôi lái xe đưa anh ta về nhà, anh ngồi
im như thóc, chẳng buồn cười nói suốt cả chặng đường. Đến nơi, anh mời tôi ghé
thăm gia đình anh.
Khi chúng tôi đến gần cửa, anh đột nhiên dừng chân bên cạnh một thân cây thấp bé và đưa cả hai tay vuốt nhẹ lên đầu ngọn cây. Lúc cánh cửa nhà bật mở, tôi ngạc nhiên thấy anh biến đổi hẳn thành một người khác hẳn. Gương mặt sạm nắng của anh rạng rỡ nụ cười. Anh siết chặt hai đứa con nhỏ vào lòng và dịu dàng hôn vợ. Sau một hồi hàn huyên, anh đưa tôi ra xe trở về nhà. Khi chúng tôi đi ngang qua cây thấp bé gần cửa, sự tò mò thôi thúc tôi đã khiến tôi buột miệng hỏi về hành động ban nãy của anh.
“Ồ! Đó là cây phiền muộn của tôi”. Anh ta vui vẻ đáp. “Tôi biết mình không sao tránh khỏi những phiền toái trong công việc và chắc chắn rằng không nên đem về nhà những phiền toái ấy để gây khó chịu cho vợ con, những người đã đợi tôi cả một ngày dài. Vì vậy, mỗi khi buổi chiều về nhà, tôi đã đem hết mỗi buồn phiền và bực dọc của mình gửi lên ngọn cây rồi sáng hôm sau khi đi làm tôi lại mang chúng đi”.
“Nhưng anh biết không, thật buồn cười”, người thợ mộc kể tiếp: “Khi tôi ra ngoài vào mỗi buổi sáng để mang chúng đi thì dường như chúng đã vơi đi khá nhiều so với lúc tôi gửi chúng lên ngọn cây đêm hôm trước”.
Trong cuộc sống, chẳng ai có thể thường xuyên đem lại sự bình an cho bạn ngoài chính bản thân bạn.
Khi chúng tôi đến gần cửa, anh đột nhiên dừng chân bên cạnh một thân cây thấp bé và đưa cả hai tay vuốt nhẹ lên đầu ngọn cây. Lúc cánh cửa nhà bật mở, tôi ngạc nhiên thấy anh biến đổi hẳn thành một người khác hẳn. Gương mặt sạm nắng của anh rạng rỡ nụ cười. Anh siết chặt hai đứa con nhỏ vào lòng và dịu dàng hôn vợ. Sau một hồi hàn huyên, anh đưa tôi ra xe trở về nhà. Khi chúng tôi đi ngang qua cây thấp bé gần cửa, sự tò mò thôi thúc tôi đã khiến tôi buột miệng hỏi về hành động ban nãy của anh.
“Ồ! Đó là cây phiền muộn của tôi”. Anh ta vui vẻ đáp. “Tôi biết mình không sao tránh khỏi những phiền toái trong công việc và chắc chắn rằng không nên đem về nhà những phiền toái ấy để gây khó chịu cho vợ con, những người đã đợi tôi cả một ngày dài. Vì vậy, mỗi khi buổi chiều về nhà, tôi đã đem hết mỗi buồn phiền và bực dọc của mình gửi lên ngọn cây rồi sáng hôm sau khi đi làm tôi lại mang chúng đi”.
“Nhưng anh biết không, thật buồn cười”, người thợ mộc kể tiếp: “Khi tôi ra ngoài vào mỗi buổi sáng để mang chúng đi thì dường như chúng đã vơi đi khá nhiều so với lúc tôi gửi chúng lên ngọn cây đêm hôm trước”.
Trong cuộc sống, chẳng ai có thể thường xuyên đem lại sự bình an cho bạn ngoài chính bản thân bạn.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét