Câu
chuyện kể về một bà lão, chồng vừa mất. Bà dọn đến ở cùng hai vợ chồng người
con và đứa cháu yêu quí.
Năm tháng
đã bào mòn sức khoẻ của bà, đôi mắt kèm nhèm, tay lại run rẩy. Bà thường làm
tung toé thức ăn trên bàn. Hai vợ chồng người con đã không giấu được vẻ khó
chịu. Họ làm một cái bàn nhỏ và đề nghị bà dùng bữa tại đó.
Từ đó
bà lão chỉ biết ngồi ăn một mình và nhìn những người khác trong nước mắt. Cứ
thế cho đến một tối nọ, thấy con gái đang loay hoay sắp xếp đồ chơi của mình,
người cha liền hỏi con:
- Này con gái cưng! Con đang xếp gì thế?
Cô bé ngây thơ nhìn cha và cười hồn nhiên:
- Con đang xếp một cái bàn nhỏ cho cha và mẹ, để cha mẹ có thể tự ăn một mình như bà khi con lớn lên!
- Này con gái cưng! Con đang xếp gì thế?
Cô bé ngây thơ nhìn cha và cười hồn nhiên:
- Con đang xếp một cái bàn nhỏ cho cha và mẹ, để cha mẹ có thể tự ăn một mình như bà khi con lớn lên!
Cha mẹ
cô lặng người một lúc rồi cả hai bỗng nhìn nhau bật khóc. Đêm đó họ đã dẫn mẹ
quay về chiếc bàn ăn của gia đình. Và từ đó bà đã cùng dùng bữa trong không khí
đầm ấm.
Người con trai và con dâu dường như không có vẻ bực tức gì khi đôi lúc bà lại làm đổ thức ăn ra bàn.
Người con trai và con dâu dường như không có vẻ bực tức gì khi đôi lúc bà lại làm đổ thức ăn ra bàn.
“Nếu không biết nâng niu, quí trọng hạnh phúc từ những bông hồng còn đỏ thắm trên ngực áo bạn. Cũng đồng nghĩa với việc bạn đang gieo trồng những bông hồng trắng trong đầu óc con trẻ!”.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét