30 tháng 6, 2014

Danh Ngôn & Cuộc Sống - 02

.







.

ĐẢO NGỖNG



Nếu bạn không thể chăm sóc một trăm người thì hãy chăm sóc từng người một.

Mẹ Teresa

 
           “Đảo Ngỗng” là tên mà các con tôi dùng để gọi một địa danh tôi sắp kể với các bạn dưới đây. Kể ra, việc gọi nó là “đảo”cũng hơi quá lời bởi đó chỉ là một mỏm đá nhỏ với vài cái cây khẳng khiu. Khi thủy triều lên đến mức cao nhất, diện tích còn lại của mỏm đá đó chỉ còn khoảng 20m2.
          Mười lăm năm trước đây, mỗi độ xuân về, có một đôi ngỗng từ Canada bay đến mỏm đá này làm tổ. Nhưng không phải bất cứ nơi nào trên “đảo” cũng được chúng chọn làm nơi xây tổ. Đôi ngỗng ấy chỉ chọn đúng nơi năm trước chúng đã ở – một cái hốc đá nằm ở vị trí cao nhất so với mặt nước biển.
          Ngỗng mẹ nhặt nhạnh, thu gom nhánh cây con và cỏ khô để làm tổ. Sau đó, nó rứt những chiếc lông mềm từ ngực ra để tạo một lớp nệm vô cùng êm ái trong tổ. Hai cây sơn thủy du mọc cạnh đấy phần nào đã ngụy trang giúp cho chiếc tổ khỏi sự dòm ngó từ bên ngoài. Và việc ngỗng mẹ thường nằm im bất động trong tổ cũng góp phần làm cho chiếc tổ trở nên kín đáo hơn. Những người đánh cá thường xuyên đi qua nơi đây cũng không hề hay biết ngỗng mẹ đang nằm trong tổ.
          Một mùa xuân nọ, tôi quyết định đi thăm ngỗng mẹ thường xuyên hơn trong thời kỳ nó ấp trứng. Thật tuyệt vời khi bắt đầu ngày mới bằng cách dành ra năm phút để chèo thuyền ra đảo. Tôi luôn mang theo một ít vỏ bánh mì trong các chuyến viếng thăm của mình. Đây là món khoái khẩu của ngỗng mẹ và lần nào nó cũng ăn một cách ngon lành. Trong khi cô nàng mải mê chú ý đến bánh mì thì tôi có cơ hội được kiểm tra tài sản quý giá nhất trong tổ của nó – 6 quả trứng to tròn trắng tinh.

 

          Vào một thứ bảy trung tuần tháng Năm, ngỗng mẹ đã ấp trứng được 24 ngày. Khi tôi ghé thăm, cô nàng không niềm nở đón tiếp như trước và luôn để mắt đến chiếc tổ của mình. Chỉ đến lúc ngỗng mẹ vươn mình ngoạm lấy bánh mì trong giỏ, tôi mới có điều kiện tìm hiểu nguyên nhân vì sao cô nàng lại cáu kỉnh đến vậy. Dưới ngực cô nàng, những đám lông tròn và mềm mại màu vàng nâu đang lấp ló nhìn ra.
          Năm chú ngỗng con cực kỳ đáng yêu chen chúc nằm cạnh mẹ trong tổ. Nhưng điều khiến tôi chú ý hơn cả chính là quả trứng còn lại chưa nở. Theo lệ thường, tất cả các trứng được ấp cùng với nhau sẽ nở cùng một lúc. Dù ngỗng mẹ vẫn đang gườm gườm đề phòng nhưng tôi vẫn lừa dịp để nhẹ nhàng nhấc quả trứng chưa nở ra khỏi tổ và đưa nó lên tai nghe. Tôi lắc nhẹ quả trứng nhưng chẳng thấy động tĩnh gì bên trong. Thế rồi một lúc sau, tôi giật mình khi cảm thấy có gì đó đang cựa quậy. Ngay lập tức, tôi nhận ra rằng chú ngỗng con nằm bên trong không đủ sức để đạp vỡ vỏ trứng chui ra ngoài. Rất có thể nó sẽ kiệt sức và bị chết ngạt trong đó nếu không được cứu giúp kịp thời.
          Tôi cẩn thận cầm quả trứng đập nhẹ vào hòn đá bên cạnh, lòng hồi hộp không biết chuyện gì sẽ xảy đến. Vỏ trứng toác ra, để lộ một nhúm lông tơ ướt nhẹp, một cái mỏ bé xíu và đôi chân màu xám. Chú ngỗng con nằm im thiêm thiếp, cái đầu ngoẹo sang một bên. Không có dấu hiệu nào của sự sống ở sinh vật bé nhỏ đang nằm trên tay tôi.
          Tôi nhẹ nhàng lấy áo sơ mi của mình lau khô cho chú ngỗng nhỏ bé tội nghiệp đó. Thế nhưng việc sưởi ấm của tôi không mang lại kết quả. Cuối cùng tôi đành đặt chú ngỗng đáng thương nằm giữa anh em của chúng rồi ra về để mọi thứ được diễn ra một cách tự nhiên.
          Sáng hôm sau, tôi thức dậy thật sớm. Hôm nay là ngày dành cho Mẹ.
Trong lúc cùng các con chuẩn bị một bữa điểm tâm thật đặc biệt cho gia đình, đầu tôi vẫn cứ nghĩ đến hình ảnh chú ngỗng con không đủ sức chui ra khỏi vỏ trứng hôm qua. Sau bữa sáng, tôi quyết định sẽ chèo xuồng ra đảo và mang theo một khẩu phần đặc biệt dành cho ngỗng mẹ. Tôi muốn chúc mừng nó đã cho ra đời năm chú ngỗng con xinh xắn nhân Ngày của Mẹ.
          Khi đứng ở mũi thuyền với giỏ bánh mì trong tay, tôi đã nhìn thấy một hình ảnh tuyệt đẹp: trước mắt tôi, ngỗng mẹ và sáu chú ngỗng con đang đi dạo bên ngoài tổ.
Tôi có cảm giác như cô nàng ngỗng muốn khoe với tôi về đàn con đáng yêu của nó. Và tôi biết rằng những nỗ lực của mình hôm qua là có ý nghĩa.

          Tom Lusk



.

29 tháng 6, 2014

Dạo bước qua cuộc đời



          Một chuyện lạ lùng đã xảy ra với tôi vài năm trước. Tôi ngẫu nhiên trò chuyện với một phụ nữ chạy bàn tại nhà hàng tôi thường ghé qua. Chúng tôi chỉ biết tên nhau, nhưng thường trò chuyện vài phút mỗi lần tôi ăn ở đó.
          Một ngày cô hỏi tôi: “Có phải anh có cậu con trai tám tuổi không?”. “Nó lại gây chuyện gì rồi?’ tôi nghĩ. Tôi gật đầu xác nhận.
          Cô tiếp: “Cậu bé chơi bóng đá phải không?”
          Khi tôi bảo đúng vậy, cô liền hỏi có phải thằng bé đã chơi trận bóng tuần trước ở một sân bóng cụ thể nào đó không. Một lần nữa tôi lại trả lời: “Đúng vậy”.
           “Tôi cũng nghĩ thế,” cô mỉm cười. “Tôi đã thấy cậu bé và nghĩ đó là con anh”.
          Vì có tới cả chục ngàn bé trai trong thành phố nên tôi kinh ngạc thốt lên: “Tôi không biết là trông thằng bé giống tôi đến vậy!”
           “À, tôi đâu có nhìn mặt nó”, cô nói và mỉm cười như thể đang giữ một bí mật.
           “Vậy làm thế nào cô biết nó là con trai tôi?”
           “Tôi chỉ ngồi trong ô tô và thấy một cậu bé đội mũ bóng chày đi qua sân để gia nhập vào đội của mình. Thằng bé bước đi giống anh”.
          Bước đi giống tôi ư? Bây giờ thì tôi thực sự tò mò. Tôi bước đi như thế nào? Vì tôi đang bước đi nên tôi không thể nhận ra trong mắt người khác trông mình ra sao. Có thể tôi sẽ phải quan sát lúc thằng bé dạo qua để xem.
          Điều đó cho thấy, cách chúng ta bước trên đường phố và cách chúng ta dạo qua cuộc đời hoàn toàn khác nhau. Có thể tôi không biết mình bước đi trên phố thế nào, nhưng tôi muốn chú tâm hơn về cách mình dạo qua cuộc đời.


          Đi qua cuộc đời, tôi muốn mình bước thật nhẹ nhàng. Tôi muốn hành xử với mọi thứ trong cuộc sống với lòng tôn kính. Nhiều nhất có thể, tôi muốn bước đi trong thanh thản.
          Tôi muốn bước đi nhẹ nhõm, thậm chí vui vẻ qua tất cả những ngày tôi được ban cho. Tôi muốn cười to thật dễ dàng. Tôi muốn ghé bước thật thận trọng cả khi vào lẫn lúc ra với cuộc sống và những mối quan hệ con người. Tôi không muốn bước đi nặng nề quá mức cần thiết.
          Và xuyên suốt cuộc đời, tôi nghĩ mình muốn bước đi với nhiều niềm vui và ít giận dữ hơn, nhiều yêu thương và ít sợ hãi hơn. Tôi muốn bước đi tự tin mà không ngạo mạn. Tôi muốn bước đi trong nhận thức sâu sắc. Tôi muốn thành thực cảm ơn vì những món quà dù lớn lao hay giản dị – một bầu trời đêm đầy sao hay cốc nước nóng trong một ngày lạnh giá.
          Nếu cuộc sống là một hành trình thì cách tôi trải qua hành trình đó thật quan trọng. Tôi sẽ đi qua cuộc đời như thế nào. Nhưng tôi vẫn tự hỏi không biết trông mình thế nào lúc dạo bước trên đường phố.

          Đỗ Dương
          Lược dịch theo Steve Goodier


.