Đời người thường được gói gọn trong một
câu thật đơn giản: “Từ thời còn trẻ… đến lúc về già”. Nói như vậy
nhưng không đơn giản chút nào vì những suy nghĩ phức tạp của từng thời kỳ, qua
đó thể hiện quan niệm sống khác hẳn nhau, nhiều lúc đến độ mâu thuẫn, xung đột
gay gắt.
Thời còn trẻ bao gồm các giai đoạn từ
thơ ấu, tiến dần đến tuổi vị thành niên và rồi trở thành thanh niên vào lứa tuổi
từ 19 đến 24. Đây là khái niệm của Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) nhưng chưa được
thống nhất vì còn tùy thuộc vào từng khuôn khổ xã hội của từng quốc gia. Chẳng
hạn như ở Trung Quốc, tuổi thanh niên là 29, trong khi tại Bangladesh là 34 và ở
Malyasia thậm chí đến 40 tuổi!
Những người được gọi là “cao tuổi”,
“cao niên” hay “người già” thường có độ tuổi từ 60 trở lên như tại Việt Nam. Tại
một số nước quy định tuổi của người già được căn cứ vào những gì họ cống hiến
cho gia đình và xã hội. Thuật ngữ “senior citizen” dùng tại Anh và Mỹ ám chỉ những
người đã hưu trí (retiree), thường là những người từ 65 tuổi trở lên. Tại Mỹ,
ngày 21/8 là ngày toàn quốc tôn vinh những công dân lớn tuổi, ngày đó được gọi
là “National Senior Citizens Day”.
Bài viết này không có ý tôn vinh tuổi
già và cũng chẳng đề cao tuổi trẻ. Tôi chỉ có tham vọng đặt vấn đề về những cảm
xúc của con người thay đổi theo tuổi tác. Những điều được nêu ra dưới đây có thể
mang phần nào ý nghĩa chủ quan vì người viết thuộc về lứa tuổi “gần đất xa trời”,
nhưng thiết nghĩ, người trẻ cũng như già nên đọc để chiêm nghiệm những cái đúng
và cả những cái sai.
Đề tài từ cổ chí kim được nói đến nhiều
nhất là “Tình yêu trai gái”. Một triết gia nào đó đã phân tích: Cảm
xúc về Tâm hồn tạo ra Tình Bạn; Cảm xúc về Tri thức tạo ra lòng Kính Trọng và Cảm
xúc về Thể xác tạo ra lòng Ham Muốn. Nếu cả ba cái này cộng lại, người ta sẽ có
Tình Yêu (!). Cụ thể hơn, “Tình yêu Nam-Nữ” được thể hiện qua công thức:
Tình
yêu Nam & Nữ = Tình bạn + Tôn trọng + Ham muốn
Lúc trẻ, tưởng yêu là tất cả, là mọi
thứ trên đời... nhưng khi lớn tuổi, trải qua nhiều cuộc tình, mới biết sau yêu
còn có… chia tay. Không phải chỉ một lần mà rất nhiều lần, cứ lập đi lập lại…
Điều mà người trẻ tuổi không bao giờ hoặc ít khi nào nghĩ đến!
Lúc trẻ, vẫn nghĩ rằng tình yêu là mãi mãi,
tình yêu là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Khi có tuổi mới biết tình
yêu “đến đó rồi đi, có đó rồi mất”. Từ những cảm nghĩ lạc quan của tuổi
trẻ người ta lại bước sang tư tưởng bi quan của người già!
Lúc trẻ, cứ tưởng “yêu một người thì dễ, quên một người mới
khó”. Người trẻ khi yêu hình như đã mặc nhiên công nhận vị trí “khó quên”
của người bạn tình. Đến khi tuổi tác ngày một cao đã chứng minh điều ngược lại:
người lớn tuổi thấy mình đã quên đi nhiều người mình đã từng yêu, quên một cách
dễ dàng!
(Hình
chụp tại Melbourne, Australia)
Lúc trẻ cứ tưởng tình yêu luôn dựa
theo nguyên tắc “bình đẳng” qua triết lý “yêu thương cho đi là yêu thương
nhận lại”. Về già mới chợt nhận ra bài học kinh nghiệm đầy bất công của
tình yêu: “có những yêu thương chỉ cho mà không nhận”. Nhà thơ người
Anh, Abraham Cowley (1628-1667) đã phải thốt lên:
“Of all the pain, the greatest pain
It is to love, but love in vain”
Tạm dịch là:
“Trong mọi khổ đau, niềm đau vĩ đại,
Là trót yêu người… không hề yêu lại”
Lúc trẻ cứ tưởng rằng “yêu một
người là sống chết vì người đó”, giờ mới biết “yêu một người là phải
biết tự yêu lấy mình”. Đây không phải là lòng “tự ái” của con người khi về
già mà là những điều mà nhiều người có tuổi rút ra được sau những cuộc tình “mù
quáng” của thời thanh niên và thiếu nữ.
Lúc trẻ cứ nghĩ “sau tình yêu sẽ
là hôn nhân”, đến khi về già mới nhận ra: “vẫn có những cuộc hôn nhân
không cần tình yêu”. Ngạn ngữ Pháp có câu: “Tình yêu là Bình Minh của
hôn nhân, hôn nhân là Hoàng Hôn của tình yêu” và với kinh nghiệm bản thân,
Socrates khuyên nhủ mọi người:
“Bằng đủ mọi cách, hãy lập gia đình.
Nếu lấy được người vợ tốt, bạn sẽ hạnh phúc. Nếu lấy phải người xấu bạn sẽ trở
thành một triết gia” (By all means: marry. If you get a good wife: you’ll
become happy. If you get a bad one: you’ll become a philosopher).
Ngay từ lúc còn trẻ nhiều người cũng đã trở thành “triết gia” vì yêu. Họ
thích định nghĩa tình yêu với những mỹ từ, mỹ ý… Nào tình yêu là X, là Y, là
A,B,C,D… khi lớn tuổi lại cuống cuồng vì hoang mang, không biết tình yêu thật sự
là gì cả. Tại sao ư? Vì, “tình yêu thật khó định nghĩa: nó đến bất chợt,
đi bất ngờ, và để lại một vết thương lòng muôn thuở”!
Lúc trẻ cứ tưởng hạnh phúc là điều gì
đó xa xôi lắm, về già mới biết hạnh phúc chỉ đơn giản là những thứ bình dị xung
quanh, có chăng là mình đã không nhận thấy. Người trẻ chỉ thấy hạnh phúc trong
hôn nhân khi được sống bên người tình yêu mến, về già hạnh phúc đó lan tỏa đến
con cháu qua một thứ không còn là tình yêu trai gái mà là tình ruột thịt, máu mủ.
Khi còn trẻ, phạm vi giao tiếp thường mở rộng,
bạn bè giao thiệp rất đông. Đến lúc ở vào tuổi về hưu bỗng thấy mình cô đơn vì
cuộc sống thu hẹp và người già thường “ẩn mình” trong phạm vi gia đình.
Tuy nhiên, cũng có người vẫn hăng say
hoạt động xã hội để khỏa lấp sự trống rỗng, có người tìm một thú vui cho bản
thân như chăm sóc cây cảnh, viết lách… Chỉ tội nghiệp những ai không tìm cho
mình một hướng đi lúc về già trước khi bị bệnh tật tấn công để trở về với cát bụi.
Lúc trẻ tưởng “nói quên là có thể
quên được”, giờ mới biết có những chuyện càng muốn quên thì nó lại càng ở
mãi trong lòng. Điều này cho thấy người lớn tuổi hướng về cuộc sống “nội tâm”
trong khi người trẻ giữa cuộc sống tất bật ngoài xã hội, luôn… “hướng ngoại”.
Lúc trẻ, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm vì chung
quanh toàn là người, về già mới hiểu những giây phút bên người thân quả là một
sự ấm áp nhưng lại rất mong manh, trong khi đó, “nỗi cô đơn luôn ở bên cạnh”.
Cũng vì thế cho nên khi còn trẻ cứ tưởng
việc đóng một cây đinh vào tường thật đơn giản vì không thích thì có thể nhổ
đi. Về già mới thấy: đinh có thể nhổ nhưng vết lõm trên tường vẫn còn đó.
“Hai mươi bốn năm sau. Tình cờ đất
khách gặp nhau.
Đôi cái đầu đều bạc.
Nếu chẳng quen lung đố nhìn ra được.
Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau
đi rồi,
Con mắt còn có đuôi”
Đó là những lời kết trong bài
thơ Tình Già của Phan Khôi đăng trên báo Phụ nữ Tân văn năm
1932. Bài thơ này có thể coi như tác phẩm thơ tự do đầu tiên, mở đường cho
phong trào Thơ Mới ở Việt Nam. Về phương diện tình cảm, bài thơ thể
hiện “một vết lõm trên tường” sau khi cái đinh được nhổ từ thời trai
trẻ.
Hạnh phúc
tuổi già
Theo lẽ tự nhiên, người ta khóc khi
buồn nhưng một khi có tuổi mới thấy điều buồn nhất là… “không thể khóc được”.
Xem một cuốn phim, đọc một cuốn truyện người trẻ và người già thường có những cảm
xúc khác hẳn nhau! Có thể vì đã từng trải nhiều nên tình cảm của người già đã
trở nên… “chai lỳ”? Phải chăng tuyến lệ cũng đã bị “lão hóa” nên không còn hoạt
động?
Ở một thái cực ngược lại, cười là vui
nhưng nhiều khi người lớn tuổi lại thấy “có những giọt nước mắt còn vui
hơn tiếng cười”, chẳng hạn như trường hợp gặp lại người thân sau một thời gian
dài xa cách, “mừng mừng, tủi tủi”.
Những lúc tình cảm đạt đến “cực điểm”,
người ta thường nhớ đến câu thơ đầy mâu thuẫn của Xuân Diệu:
“Cười là tiếng khóc khô không lệ
Người ta
cười trong lúc quá chua cay”
Người ta
cũng có thể “cười ra nước mắt” hay như Nguyễn Du trong Kiều đã vẽ nên
cảnh oái ăm“Người ngoài cười nụ, người trong khóc thầm”. Suy cho cùng, chuyện Khóc-Cười là lẽ thường
tình nhưng rõ ràng là mức độ Khóc-Cười thường bị ảnh hưởng phần nào vì tuổi
tác.
Khóc
& Cười
Lúc trẻ tưởng chỉ có kẹo là ngọt, giờ
lớn mới biết có những thứ còn ngọt ngào hơn cả kẹo. Người cha già trên giường bệnh
nhận từ con viên thuốc đắng nhưng sao vẫn thấy ngọt. Người mẹ già ăn bát canh
khổ qua nhưng không cảm thấy đắng vì sự hiếu thảo của của con. Ông cha ta thường
nói: “Già được bát canh, trẻ được manh áo mới” là vậy.
Lúc trẻ tưởng tượng rất nhiều, về già
mới nhận ra: “chuyện cổ tích không bao giờ có thật”. Lúc trẻ, tưởng mình
có thể thay đổi cả thế giới, khi tuổi tác đã cao mới thấy thay đổi chỉ một người
cũng khó, có chăng vẫn chỉ là tự thay đổi mình.
Lúc trẻ cứ tưởng một khi thành “người
lớn” là lớn, bây giờ mới thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn.
Đến khi thật sự thành người lớn thì người ta mới hiểu: “không bao giờ bé
trở lại được”. Đó là sự thật khiến cho nhiều người lúc bé cứ mong mình
chóng lớn, giờ đây lớn rồi lại ước gì mình bé lại.
Lúc trẻ cứ mơ ước lớn lên sẽ trở
thành người này người kia. Về già mới biết: “được trở thành chính mình mới
là hạnh phúc nhất”. Lúc trẻ tưởng rằng “những gì đến rồi sẽ
đi”, giờ mới biết: “khi niềm vui đến thường qua mau, còn nỗi buồn đến
thì cứ ở bên ta mãi mãi”.
Lúc trẻ cứ nghĩ: “Tiền bạc, Tình
yêu rồi mới đến Sức khỏe”, về già mới khám phá sự đảo ngược: “Sức khỏe,
Tiền bạc, Tình yêu”. Lúc trẻ rất sợ phải chết, nhưng về già “sự lãng
quên còn đáng sợ hơn cái chết rất nhiều”.
Cuối cùng, lúc trẻ cứ tưởng sự sống
và cái chết ở cách xa nhau lắm. Về già mới hiểu nó chỉ cách nhau một lằn chỉ
mong manh. Johann Von Goethe đã từng nói: “Cái chết, ở một mức độ nào đó,
là một điều vô lý bỗng trở thành hiện thực” (Death is, to a certain
extent, an impossibility which suddenly becomes a reality).
Và lúc đó chúng ta thanh thản ra đi để
khởi đầu một cuộc hành trình cuối cùng: Bước-Nhảy-Vọt-Vào-Bóng-Tối.
Nguyễn Ngọc Chính
.