1.
Đã một tuần ăn chực nằm chờ trong
bệnh viện, nhưng tôi vẫn không thể nào thích nghi được với không khí ở đây. Từ
khoa điều trị của mẹ muốn xuống căng tin phải đi qua lối vào nhà xác. Mỗi lần
hai mẹ con dìu nhau đi, tôi cứ phải cố dấn bước cho nhanh và mắt nhìn thẳng
tắp. Để bảo vệ chút mạnh mẽ còn lại mà không đổ gục.
Nhà tôi, mẹ góa con côi, nếu tôi cũng
quỵ, sẽ chẳng còn ai làm chỗ dựa cho mẹ. Hết một tuần, tất cả kết quả xét nghiệm
đều đi đến chung một kết luận: Khối u của mẹ lành tính nhưng bắt buộc phải phẫu
thuật. Nỗi vui mừng chưa kịp nhen nhóm thì số tiền dự tính phải chi trả đã tàn
bạo bóp nghẹt trái tim tôi lần nữa.
Tôi có bán răng, bán tóc, bán máu,
bán cả nhà cũng không thể đủ một nửa con số trăm triệu đồng. Huy động tất cả
người thân, bạn bè quen biết được vỏn vẹn hai chục triệu. Cây vàng mẹ định để
dành làm của hồi môn cho tôi phải bán đúng lúc giá chạm đáy cũng chỉ gom thêm
được bốn chục triệu nữa. Con số sáu mươi triệu đồng còn lại cứ như cái thòng
lọng treo lơ lửng trên đầu tôi. Không có nó, mẹ không thể phẫu thuật được. Thời
gian càng kéo dài, xác suất an toàn sẽ càng giảm.
Chưa bao giờ tôi lâm vào tình trạng
quẫn trí như lúc này. Sao các đại gia không vào hành lang bệnh viện mà tìm tình
một đêm? Năm trăm đô, hai trăm đô cũng được. Tôi cao 1m68, ba vòng đủ chuẩn,
mặt xinh, da trắng. Tôi sẽ bán tôi ngay để đủ tiền phẫu thuật cho mẹ.
Mỗi buổi sáng, bác sĩ điều trị cho mẹ
đi qua thăm khám đều hỏi han về tình hình chuẩn bị của chúng tôi. Tôi chưa bao
giờ khóc trước mặt bác sĩ, nhưng sắc mặt tôi trông còn thảm hơn cả khóc, nên
bao giờ anh cũng ái ngại quay đi. Phòng bệnh của mẹ có mười hai người, chen
chúc trong sáu cái giường cá nhân.
Buổi sáng hôm thứ sáu, bác sĩ điều
trị của mẹ đi vào, mang theo mười hai cái phong bì, bảo là của các nhà hảo tâm
gửi tặng. Mười một cái đều chỉ có một triệu đồng, riêng cái của mẹ tôi là năm
triệu đồng, kèm theo tín hiệu "bí mật". Có nhiều tiếng khóc cùng lúc
sụt sùi. Bác sĩ thấy ngại sao đó mà đi ra ngay, còn bảo tôi cuối giờ lên khoa
gặp.
Ai đã từng vào chăm bệnh nhân trong
viện mới cảm nhận được hết cái thấp thỏm trong câu hẹn gặp với bác sĩ. Thường
là vì tình trạng bệnh tiến triển không tốt bác sĩ điều trị mới phải gặp riêng người
nhà. Cũng có khi vì phí điều trị tự nhiên lại đội lên quá cao. Với người giàu
mà nói, đây không phải là khó khăn gì ghê gớm. Nhưng với dân nghèo như chúng
tôi, mức độ sát thương của nó như các cư dân mạng hay nói, đúng là "vô
đối".
Cho nên, suốt cả ngày hôm ấy tôi hết
đi ra lại đi vào, giơ tay xem đồng hồ liên tục, đến mức chính mẹ cũng bị lây
cảm giác căng thẳng. Khi kim giờ chỉ đúng số năm, tôi lao như tên bắn qua hành
lang bệnh viện. Ngồi trong phòng của anh rồi, hơi thở vẫn chưa điều hòa nổi, lòng
bàn tay tôi túa mồ hôi lạnh toát.
Không có tiên liệu xấu nào cả. Anh
chỉ cho tôi thêm một con đường sống. Tôi phải cấp tốc mua bảo hiểm cho mẹ,
trước thời gian phẫu thuật. Anh thậm chí còn giới thiệu người có thể giúp tôi
đẩy nhanh và hợp thức hóa các thủ tục. Tôi trào nước mắt cám ơn. Anh lại lúng
túng: Cũng không giúp được gì nhiều đâu, vì ca mổ của mẹ em là tự nguyện, nên
bảo hiểm chỉ trả giúp một phần viện phí. Giảm được khoảng 20% tổng chi phí là
cùng! Tôi lẩm nhẩm trong óc, 20% của 120 triệu nghĩa là hơn hai chục triệu.
Nghĩa là nỗi lo của tôi giảm xuống chỉ còn hơn ba chục triệu nữa thôi. Một
triệu đồng lúc này cũng quý, nói gì đến hơn hai chục triệu.
Nhưng một tuần sau đó tôi vẫn không
biết làm cách nào để xoay ra hơn ba chục triệu đồng. Túng quá hóa liều. Tôi một
lần nữa gõ cửa phòng bác sĩ điều trị chính. Trong tay là một hợp đồng đã soạn
sẵn, ký sẵn. Tôi mạo muội đề nghị anh bảo lãnh cho ca mổ của mẹ tôi. Tôi biết
điều này là bất khả thi. Trong bệnh viện lúc nào cũng có người nghèo. Mạng ai cũng
quý. Ai cũng muốn nhờ bác sĩ bảo lãnh. Mà bác sĩ thì không là thánh.
Nhưng tôi có một niềm tin mơ hồ: Hình
như anh để ý đến tôi. Có để ý mới đưa phong bị dày hơn những người khác. Có để
ý mới nói giúp việc làm bảo hiểm, không bác sĩ nào rỗi hơi lại đi mách bệnh
nhân cách lách luật rắc rối và có phần trái quy tắc như vậy?
Trong hợp đồng thảo sẵn, tôi đề nghị
làm giúp việc không công cho gia đình bác sĩ trong 3 năm, bảy ngày trên tuần,
ba giờ mỗi ngày. Không ngờ, anh nhìn tờ giấy rồi cười, đẩy lại phía tôi không
nói gì. Cuống quá, tôi nói thẳng tưng mà không hề đỏ mặt: Hay là anh mua
em đi, toàn quyền sử dụng trong một năm. Em cam tâm tình nguyện!
Lần này, anh đơ ra một lúc, mặt đỏ
bừng. Tôi gần như tuyệt vọng, thiếu chút nữa thì nằm lăn ra phòng anh ăn vạ.
Một lúc sau anh bảo tôi chuẩn bị, thứ ba sẽ mổ cho mẹ. Tôi gần như bay ra khỏi
phòng anh, bất chấp nỗi ê chề bán thân vô tiền khoáng hậu kia. Trước mắt tôi
chỉ còn viễn cảnh mẹ sẽ được phẫu thật, sẽ khỏi bệnh, khỏe mạnh trở lại. Tôi
làm gì còn người thân nào khác trên đời này!
Ca phẫu thuật của mẹ rất thành công.
Lúc này tâm trí tôi mới trở lại trạng thái bình thường. Nghĩ đến cái hợp đồng
vẫn bỏ lại trong phòng anh, không khỏi ngượng ngùng. Nhưng mãi vẫn không thấy
khổ chủ đòi nợ. Gần ngày mẹ ra viện, tôi lần nữa vác mặt mo đi đề nghị người ta
"nghiệm thu" mình.
2.
Tôi ngoài ba mươi tuổi. Bác sĩ của
một bệnh viện lớn. Độc thân nhưng hình như không có duyên lắm với phụ nữ. Lần
đầu nhìn thấy em đã rung rinh. Em rất đẹp, lại hiếu thuận. Chăm chút mẹ từng li
từng tí. Làm việc trong bệnh viện lâu rồi, tôi đã chứng kiến không ít cảnh các
ông bố bà mẹ cô đơn vò võ điều trị nội trú, toàn bộ việc chăm sóc phó mặc cả
cho điều dưỡng viên, con cái một tuần tới điểm danh một lần đã là nhiều.
Thế nên, hình ảnh của em ngày ngày
chăm chút mẹ tận tâm tận lực lại khiến tôi để tâm. Mẹ em phải phẫu thuật, lần
lữa mãi mà không thu xếp đủ tiền, tôi cũng có chút động lòng. Mẹ tôi năm nay ngoài
bảy mươi tuổi. Bố tôi mất đã năm năm, sở thích còn lại duy nhất của bà là chăm
tôi và làm từ thiện. Lương hưu của bà không đáng là bao, ngày ngày bà may áo,
đan len, rồi cứ gom lại từng tí một, thành một chục là hớn hở mang cho trẻ con
nghèo.
Trước đây, mẹ cũng hay mang vào viện
tôi nhưng từ khi tôi bảo: Bệnh nhân thường họ không thiếu mấy thứ mẹ cho, cái
họ thiếu nhất là tiền, thế là mẹ chuyển mục tiêu sang mấy xã ngoại thành và các
xã vùng núi theo chường trình của Hội Chữ thập đỏ. Gần đây, mẹ vận động được cả
các cô chú và bạn bè ở nước ngoài gửi tiền về làm từ thiện, thỉnh thoảng được
một cục, mẹ lại tất tả đem cho.
Tháng trước, mẹ đi đường bị xe tông
gãy chân, thế là phải nằm một chỗ, không đi lại được. Cục tiền của mẹ, tôi phải
làm nhiệm vụ mang vào viện phân phát. Thực lòng, tôi không quen làm việc này
nhưng trước sức ép của mẹ, đành chia ra các phần bằng nhau, đem chia cho phòng
điều trị của mình, năm phút là xong. Riêng phong bì của mẹ em, tôi cố tình nhét
thêm bốn triệu đồng. Cũng như muối bỏ bể mà thôi!
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được em
lại đề nghị "bán mình" cho tôi với cái giá như vậy. Nhất thời không
biết phản ứng thế nào nên cứ ngồi ngậm hột thị. Nhìn gương mặt tuyệt vọng của
em, tôi biết mình chẳng còn lựa chọn nào khác. Thế là rút tiền túi ra giúp bệnh
nhân. Cũng chẳng phải vì lòng tốt như mẹ tôi, mà là vào cái thế không thể rút
chân ra được nữa.
Ngày mẹ em ra viện, em lần nữa nhắc
lại chuyện phải "thanh toán" hợp đồng. Tôi lại lần nữa bị ép phải nói
rằng: "Cứ coi như nợ anh, khi nào có tiền thì trả!". Không ngờ em
"chốt hạ" ngay: Thế này vậy, nếu anh đã chê em thì làm theo phương án
thứ nhất đi! Em biết mẹ anh đang ốm, cũng cần người giúp đỡ. Từ tuần sau, sau
giờ làm em sẽ đến nhà anh giúp việc nhà. Em biết địa chỉ rồi, anh đừng ngại!
Em làm Ôsin cho nhà tôi được đúng sáu
tháng thì mẹ tôi một hai đòi nâng cấp em làm con dâu. Đến nước này tôi mà còn
vờ vịt lập topic "có nên siết nợ bằng cách cưới con nợ hay không?"
thì thật nhảm.
.