Trong một khu rừng thẳm trên núi cao có
một bầy nai cùng nhau chung sống, con số lên tới cũng cả trăm. Chúng đi theo
những cánh đồng xanh mơn mởn, vừa ăn vừa đùa giỡn, chẳng mấy chốc tiến dần đến
chốn thị thành có người ở.
Hôm ấy, nhà vua dẫn đầu một đoàn tùy tùng ra khỏi thành hướng về thôn dã săn bắn. Người ngựa khắp nơi, đoàn nai kinh hãi chạy tán loạn. Có một con nai đang mang thai bị bỏ lạc lại phía sau, không cách nào chạy theo kịp. Vừa đói lại vừa mệt, nó sinh hạ được hai con nai con.
Nai mẹ mang hai nai con giấu vào một nơi kín đáo rồi vội vàng nghĩ tới chuyện kiếm ăn. Vì trong lòng đang khủng hoảng, nó bất cẩn sa xuống hố. Lo lắng cho hai nai con, nó sốt ruột tìm đủ mọi cách thoát khỏi hố nhưng không thoát được, bèn kêu khóc thảm thiết. Thợ săn nghe tiếng khóc, chạy đến xem thì thấy một con nai lớn, vui mừng vô cùng tính đem lên giết. Nai mẹ liền quỳ xuống, khấu đầu van xin:
- Tôi vừa sinh được hai con, song chưa tìm được thức ăn, xin các ông làm phúc thả cho tôi ra một lúc để tôi về thăm các con tôi và chỉ cho chúng nó chỗ nào có nước có cỏ, để chúng nó có thể tự kiếm sống một mình, rồi sau đó trở lại chịu chết. Tôi thề không sai hẹn!
Thợ săn thấy nai mẹ quỳ xuống với dáng điệu van nài như thế, vừa kinh dị vừa quái lạ, bèn nói:
- Làm người trong đời ai cũng tham sống sợ chết, huống chi mi là loài thú vật! Bây giờ mi đã đến tay ta, ta bắt được mi rồi, làm gì có chuyện thả mi ra?
Họ không hề có ý định thả nai mẹ về. Nai mẹ khóc ước cả mặt, liên tục khấu đầu cầu khẩn:
- Mạng sống của tôi hiện thời đang nằm trong tay các ông. Tôi không hề tiếc chút thân tàn này, chỉ thương xót hai con tôi thơ dại. Nếu các ông bằng lòng thả cho tôi về thì hai đứa con của tôi mới còn sống sót được, bằng không chúng nó chỉ còn có nước chết mà thôi!
Thợ săn thấy nai mẹ van nài với những tình cảm không khác gì loài người, họ không thể nào không cảm động nên cuối cùng thả cho nai mẹ ra đi.
Hôm ấy, nhà vua dẫn đầu một đoàn tùy tùng ra khỏi thành hướng về thôn dã săn bắn. Người ngựa khắp nơi, đoàn nai kinh hãi chạy tán loạn. Có một con nai đang mang thai bị bỏ lạc lại phía sau, không cách nào chạy theo kịp. Vừa đói lại vừa mệt, nó sinh hạ được hai con nai con.
Nai mẹ mang hai nai con giấu vào một nơi kín đáo rồi vội vàng nghĩ tới chuyện kiếm ăn. Vì trong lòng đang khủng hoảng, nó bất cẩn sa xuống hố. Lo lắng cho hai nai con, nó sốt ruột tìm đủ mọi cách thoát khỏi hố nhưng không thoát được, bèn kêu khóc thảm thiết. Thợ săn nghe tiếng khóc, chạy đến xem thì thấy một con nai lớn, vui mừng vô cùng tính đem lên giết. Nai mẹ liền quỳ xuống, khấu đầu van xin:
- Tôi vừa sinh được hai con, song chưa tìm được thức ăn, xin các ông làm phúc thả cho tôi ra một lúc để tôi về thăm các con tôi và chỉ cho chúng nó chỗ nào có nước có cỏ, để chúng nó có thể tự kiếm sống một mình, rồi sau đó trở lại chịu chết. Tôi thề không sai hẹn!
Thợ săn thấy nai mẹ quỳ xuống với dáng điệu van nài như thế, vừa kinh dị vừa quái lạ, bèn nói:
- Làm người trong đời ai cũng tham sống sợ chết, huống chi mi là loài thú vật! Bây giờ mi đã đến tay ta, ta bắt được mi rồi, làm gì có chuyện thả mi ra?
Họ không hề có ý định thả nai mẹ về. Nai mẹ khóc ước cả mặt, liên tục khấu đầu cầu khẩn:
- Mạng sống của tôi hiện thời đang nằm trong tay các ông. Tôi không hề tiếc chút thân tàn này, chỉ thương xót hai con tôi thơ dại. Nếu các ông bằng lòng thả cho tôi về thì hai đứa con của tôi mới còn sống sót được, bằng không chúng nó chỉ còn có nước chết mà thôi!
Thợ săn thấy nai mẹ van nài với những tình cảm không khác gì loài người, họ không thể nào không cảm động nên cuối cùng thả cho nai mẹ ra đi.
Nai mẹ chạy về chỗ giấu mấy đứa con, vừa buồn vừa vui, chỉ cho chúng nó biết ở đâu có nước uống và ở đâu có cỏ ăn, xong rơi lệ mà nói:
- Lúc nãy mẹ ra ngoài, không cẩn thận nên bị rơi vào tay thợ săn, chút xíu nữa thì không về gặp các con được. Vì mẹ lo nghĩ cho các con nên xin họ thả cho ra trong chốc lát để về thăm các con. Các con thật là bất hạnh đáng thương! Từ nay các con sẽ không có mẹ săn sóc nữa. Mẹ hy vọng các con sẽ sống sung sướng sau này!
Nói tới đây, nai mẹ bỏ các con ở lại mà đi. Hai nai con thấy mẹ đi rồi trở về, mừng rỡ vô cùng, bây giờ lại nghe mẹ nói sẽ đi nữa, bèn theo bén gót, vừa đi vừa kêu khóc. Nai mẹ quay đầu lại nói:
- Các con không thể nào theo mẹ được, nếu không mẹ con chúng ta đều bị giết hết! Mẹ được về thăm các con một lúc như thế, có chết cũng cam lòng!
Nhưng nai con nhất định theo mẹ cho đến chỗ có cái hố. Thợ săn thấy nai mẹ về, theo sau có hai chú nai con, trong lòng lại thấy bất nhẫn nên thả cho mấy mẹ con nhà nai về hết.
Họ bèn đem chuyện này lên tâu với nhà vua. Nhà vua cũng thấy loài nai mà biết trọng chữ tín còn hơn loài người, bèn hạ lệnh cấm săn bắn nai, cho nên từ đó bầy nai mới sống tự do, đi lại chơi đùa tự tại trên những cánh đồng cỏ.
Sinh làm nai mà có chữ tín lại biết thương con như thế, thật không khác gì con người. Chỉ cần có tâm từ bi là ngay trong kiếp này đã được quả báo tốt. Lừa gạt người khác chính là tự lừa gạt lấy mình, giữ chữ tín với người khác tức là tự giúp đỡ lấy mình vậy.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét