Cuộc đối thoại giữa một đại sư lỗi lạc
từ một ngôi đền thờ Phật cổ xưa và một người vô thần.
Đại sư: Thí chủ, trên thế giới này,
thí chủ không tin vào điều gì nhất?
Người vô thần: Tôi tin những gì nhìn
thấy là đáng tin và những gì không nhìn thấy là không đáng tin.
Đại sư: Ồ, thưa thí chủ, thí chủ quả
là một người rất thật thà. Nhưng, thí chủ thấy đấy, có một cung điện to lớn,
trông thật lộng lẫy với vàng bạc và những thảm cỏ xanh, nguy nga tráng lệ trước
mắt thí chủ 100m. Nhưng khi màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm tất cả, thí
chủ có nghĩ là cung điện ấy không tồn tại không?
.
.
Người vô thần: Dĩ nhiên nó vẫn tồn tại
chứ, nhưng chỉ có điều nó đã bị bóng đêm che lấp.
Đại sư: Vậy thì bóng tối là gì?
Người vô thần: À….
Đại sư: Vào ban đêm, thí chủ tin vào
bóng tối? Và ban ngày, thí chủ lại tin vào ánh sáng sao?
Người vô thần: À….
Đại sư: Thưa thí chủ, trên thực tế,
thí chủ chỉ nhìn thấy những thứ mà thí chủ có thể thấy. Cung điện rộng lớn ở
kia sẽ mãi chẳng chuyển dời, chỉ có tâm lý và trí tuệ của thí chủ bị bao trùm
bởi bóng đêm, cho nên đại điện đó đã biến mất trong tâm của thí chủ.
Người vô thần (chắp 2 tay trước ngực
biểu lộ sự tôn kính): Xin đại sư vĩ đại hãy giải thích rõ hơn cho tôi?
,
,
Đại sư: Tất cả mọi điều làm rối loạn trái tim thí chủ cũng giống như bóng đêm mơ hồ vô biên này, chỉ có hình thức của chúng là khác nhau thôi. Vạn thứ tạo tác trong thế giới này cũng nhiều như số hạt cát sông Hằng, cho dù thí chủ có nhìn thấy chúng hay không, có cảm nhận thấy hay không, thì chúng vẫn ở đó. Nếu thí chủ ngồi dưới một cái giếng mà nhìn lên trời thì sẽ rất khó hiểu được vũ trụ bao la này. Nói cách khác, không thể đánh giá qua việc nhìn thấy hay không nhìn thấy được. Và khi con người nhìn thế giới qua tròng mắt này thì cũng giống như ngồi trong giếng mà nhìn lên bầu trời vậy. Con mắt người chỉ có thể nhìn thấy những điều nhỏ bé vô cùng hữu hạn, và còn những thứ to lớn hơn không nhìn thấy nhưng vĩnh viễn tồn tại nơi đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét