Xin hãy gửi bức thư điện tử
này cho tất cả những người các bạn quen biết và không quen biết. Đây là mong
muốn cuối cùng của một cô bé chỉ còn sáu tháng nữa để sống vì căn bệnh ung thư
hiểm nghèo..
Bài thơ có nhan đề “Điệu nhảy chậm”, xin tạm dịch như sau:
Cô chú từng thấy trẻ
Nô đùa chơi đu quay,
Hay nghe mưa thánh thót
Rơi trên từng lá cây?
Từng thích thú chạy theo con
bướm nhỏ
Hay trầm tư ngắm hoàng hôn
rực đỏ?
Nhảy chậm thôi, nhảy chậm
Để lắng nghe mọi người,
Vì thời gian và nhạc
Không kéo dài suốt đời.
Đã bao giờ vì vội,
Cô chú chào rất nhanh,
Vội đến mức không kịp
Nghe người khác chào mình?
Và tối lên giường ngủ,
Vì vội, ngủ rất mau.
Đã bao giờ ý nghĩ
Vương vấn mãi trong đầu?
Tốt hơn nên nhảy chậm
Để lắng nghe mọi người,
Vì thời gian và nhạc
Không kéo dài suốt đời.
Đã bao giờ cô chú
Bảo con: Chờ ngày mai!
Và vì vội, không thấy
Con buồn khóc, thở dài?
Hay đã từng để mất
Một tình bạn đẹp sao,
Chỉ vì cô chú bận
Không nói nổi tiếng “Chào!”?
Nhảy chậm thôi, nhảy chậm
Để lắng nghe mọi người,
Vì thời gian và nhạc
Không kéo dài suốt đời.
Vì việc vội, lo kịp đi đâu
đấy,
Đã là mất nửa niềm vui việc
ấy.
Và một khi cứ lo, vội suốt
ngày,
Thì cuộc đời ta để mất không
hay.
Không phải đua tốc độ,
Đời – bản nhạc không dài.
Hãy lắng nghe chầm chậm,
Để không quên, sót ai…
Nó làm tôi nhớ lại câu chuyện
về một cô bé Nhật cách đây bốn mươi năm. Cô bị nhiễm xạ bom nguyên tử, mắc bệnh
máu trắng, và cũng phải nằm nhẩm đếm những ngày còn lại ít ỏi của đời mình. Cô
bé Nhật thơ ngây ấy tin vào một truyền thuyết cổ nói rằng nếu gấp đủ một nghìn
con thiên nga bằng giấy trắng, cô sẽ khỏi bệnh. Cô không muốn chết và đã lặng
lẽ, kiên nhẫn thực hiện ý định của mình. Biết chuyện, trẻ em của thành phố
Hirôshima quê hương cô, của cả nước Nhật và nhiều nơi khác trên thế giới tới
tấp gửi đến cho cô hàng nghìn, hàng vạn con thiên nga bằng giấy.
Dẫu không cứu
được cô, việc làm này của các em đã là một cái gì đấy thật cảm động và đầy ý
nghĩa, khiến người lớn phải suy nghĩ. Nhưng em bé New York lần này không yêu
cầu chúng ta cứu em thoát chết (cái sáng kiến tài trợ của Viện ung thư Mỹ chỉ là
ý định đẹp đẽ của người lớn). Em chỉ muốn trước khi chết nhắn nhủ chúng ta một
điều giản dị, là chúng ta hãy nhảy chậm trong điệu nhảy cuộc đời, (nếu quả thật
cuộc đời là một điệu nhảy), để có thời gian chú ý và quan tâm nhiều hơn đến
người khác.
Tôi đọc bài thơ mà như
thấy em, một cô bé không quen biết ở tận bên kia bờ đại dương, đang khiển trách
tôi, rằng suốt mấy chục năm qua hình như tôi đã nói quá nhiều, sống và viết quá
ào ạt, quá nhanh, và do vậy đã bỏ qua không nhìn thấy nhiều điều xung quanh,
vui cũng như buồn, rằng tôi phần nào ích kỷ chỉ biết đến mình, ít đọc để hiểu
đồng nghiệp. Có thể vì luôn vội vã, tôi đã ít chào người khác hoặc người khác
chào mình mà không biết để chào lại. Cũng vì lý do ấy, thật xấu hổ, mãi gần đây
tôi mới biết đến người đồng hương vĩ đại của tôi, nhà đạo học, nhà tư tưởng,
giáo sư Cao Xuân Huy ở cách làng tôi chỉ một cánh đồng. Con người ấy sống thật
thanh thản, thật thiền, ít nói, ít đòi hỏi, chỉ lặng lẽ đọc và suy ngẫm. Trong
đời, con người ấy đi thật chậm, thật khẽ, ấy thế mà đến đích thật vinh quang và
dấu ấn để lại cho đời thật sâu đậm.
Đây chỉ là những ý nghĩ chân
thành, có thể phần nào hơi bộc phát của tôi. Tôi hy vọng bài thơ trên sẽ gợi
được ở bạn đọc một vài liên tưởng về bản thân, về bạn bè, công việc và về cuộc
sống nói chung.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét