“Tôi có một người bạn tên Monty Robert, hiện
là chủ nhân một trại nuôi ngựa ở San Ysidro. Anh đã cho phép tôi dùng nhà của
anh để tổ chức những buổi gây quỹ nhằm tài trợ cho các dự án đầu tư có tính rủi
ro cao do thanh niên thực hiện.
Một hôm, anh đến ngồi cạnh
tôi và nói: – Tôi muốn kể cho bạn biết tại sao tôi để bạn sử dụng nhà của tôi để làm nơi tổ
chức gây quỹ. Chuyện xảy ra cách đây nhiều năm. Có một cậu bé sống cùng với cha
của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống
như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang trại khác để huấn luyện
các chú ngựa chưa được thuần hoá. Kết quả là việc học hành của cậu bé không
được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết một bài luận văn với đề
tài “Lớn lên em muốn làm nghề gì?”.
Đêm đó, cậu bé đã viết bẩy
trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ một trang trại nuôi ngựa. Em
diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi
ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây
nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy cho ngựa. Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy
giáo.
Vài ngày sau, cậu bé nhận lại
bài làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của thầy
“Đến gặp tôi sau giờ học”.
Thế là cuối giờ cậu bé đến
gặp thầy và hỏi: – Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1? – Em đã hoạch định một việ mà em không thể làm được. Ước mơ của em không có cơ
sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình không có chỗ ở
ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ nào để thực hiện những
dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại nuôi ngựa thì cần phải có rất
nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó
thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm số của em. Rõ chưa?
Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ
ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến. -Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.
Nghe cha đáp, cậu bẻ liền
nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo của mình – Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ của
mình.
Kể đến đây Monty dừng lại và
hỏi tôi:
– Bạn có biết bạn đang ngồi
trong một trại ngựa rộng 200 mẫu của cậu bé trong câu chuyện mà tôi vừa kể
không? Cách đây hai năm, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến
đây để cắm trại. Thế là thầy trò tôi nhận ra nhau. Cầm tay tôi, thầy nói :”Monty
này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu
năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó”
Nghe thầy nói thế, tôi vội đáp “Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả,
chẳng qua thầy chỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi.
Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình”
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét