Đây là câu chuyện có thật do chính
người trong cuộc thuật lại. Ông là một giáo viên người Anh. Mỗi khi kể, ông thường
không cầm được nước mắt, xúc động nghẹn ngào.
Ông nói:
Nhà tôi ở một con phố giữa lòng thủ
đô Luân Đôn. Một hôm, tôi vừa ra khỏi cửa thì gặp một cậu bé chừng mười hai, mười
ba tuổi ăn mặc tồi tàn, rách rưới; mặt mũi gầy gò, xanh xao; chìa những bao
diêm khẩn khoản mời tôi mua giúp một bao.
Tôi mở ví tiền và chép miệng:
– Rất tiếc là tôi không có xu lẻ.
– Thưa ông, không sao ạ. Ông cứ đưa
cho cháu một đồng tiền vàng. Cháu chỉ chạy loáng một lát đến hiệu buôn để đổi,
rồi hoàn lại cho ông tiền lẻ còn thừa.
Tôi chăm chú nhìn cậu bé và lưỡng lự:
– Thật chứ?
– Thưa ông, thật ạ. Cháu không phải
là một đứa dối trá. Nét mặt của cậu bé trông rất cương trực và tự hào tới mức
làm tôi tin và giao ngay cho cậu một đồng tiền vàng.
Nhưng năm phút, mười phút, rồi mười
lăm phút trôi qua mà vẫn không thấy cậu trở lại. Tôi bắt đầu nghi ngờ cậu bé. Nửa
giờ sau, chờ mất công, tôi lững thững tiếp tục cuộc dạo chơi và tự nhủ: “Cần
rút kinh nghiệm, không nên tin vào bọn trẻ này!” Vài giờ sau tôi trở về nhà và
ngạc nhiên khi thấy một cậu bé đang đứng đó đợi tôi. Diện mạo cậu bé này rất giống
cậu bé đã cầm tiền của tôi, nhưng nhỏ hơn vài tuổi, gầy gò, xanh xao hơn và
thoáng một nỗi buồn tuyệt vọng:
– Thưa ông, có phải ông vừa đưa cho
Rôbe một đồng tiền vàng không ạ?
Tôi khẽ gật đầu.
Cậu bé tiếp:
Thưa ông, đây là tiền lẻ hoàn lại… Rôbe
nhờ cháu… mang đến trả ông… Rôbe là anh cháu…chúng cháu mồ côi… Anh cháu không
thể mang tiền trả ông được.. vì anh ấy bị xe đâm… đang nằm ở nhà và khó lòng… sống
nổi…
Em bé không nói được hết câu vì những
tiếng nấc xé lòng. Tôi sững sờ cả người, tim se lại vì hối hận, hỏi dồn:
– Vậy bây giờ Rôbe ở đâu? Hãy đưa
tôi đến.
Sau khi dừng lại một chút trước chiếc
hầm nhỏ của một căn nhà đổ nát, em bé nói:
– Thưa ông, đây là nhà của chúng
cháu.
Trong một góc tối của căn hầm, cạnh
chiếc bếp lò cũ kĩ đã tắt ngắm từ lâu, giữa một đống giẻ rách, tôi nhận ra Rôbe
nằm dài, bất động. Mặt cậu bé lúc này trắng bệch. Một dòng máu đỏ từ trán
chảy xuống. Rôbe đưa mắt nhìn về phía tôi, giọng thều thào, yếu ớt:
– Thưa ông, ông hãy lại gần đây.
Tôi quỳ xuống bên cậu bé, cầm lấy bàn
tay cậu bé, bàn tay khẳng khiu, gầy gò, đáng thương, lạnh ngắt.
– Sáclây, em đưa tiền trả ông rồi chứ?
Cậu bé gật đầu, mắt vẫn sưng mọng.
– …Ôi! Đấy, ông xem, cháu không phải là đứa
dối trá mà.
Tôi cúi sát xuống người cậu bé, cầm lấy
bàn tay, hôn vào chỗ trán bị thương nứt rạn và nói với Rôbe rằng:
“Cháu hãy bình tâm, dù bất cứ tình huống nào,
tôi cũng sẽ nuôi nấng Sáclây cho cháu.” Tôi nói dịu dàng, âu yếm an ủi Rôbe,
để cái chết của cậu bé được thanh thản. Bàn tay khốn khổ của cậu bé nằm gọn
trong tay tôi lạnh dần, lạnh dần… Em bé nghèo túng của tôi đã từ giã cõi đời
quá ngắn ngủi như vậy đấy.
Cái chết đó làm cho tôi thấy rằng,
trong cuộc đời tôi chưa hề được thấy một cử chỉ, hành động nào đẹp đẽ, cao cả
như vậy. Một tâm hồn vô cùng cao thượng đẽ, cao cả như vậy. Một tâm hồn vô cùng
cao thượng ẩn náu trong một em bé sống trong cảnh rất đỗi cực khổ nghèo khổ.
Sưu tầm
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét