Có tiếng chuông reo. Trâm vội đi ra cửa lòng thấp thỏm:
“Liệu có phải bố con Tũn về không nhỉ?”.
Vừa mở cửa, Trâm đã nhận được nụ cười tươi tắn của một chàng trai mặc đồng phục:
- Chị có phải là Nguyễn Hoài Trâm không ạ?
- Vâng.
- Em là nhân viên điện hoa. Có người gửi cho chị lẵng hoa này. Mời chị ký nhận ạ!
Lúc bây giờ Trâm mới để ý đến lẵng hoa hồng đủ màu sắc mà chàng trai đang đặt
trước cửa và sực nhớ đến ngày sinh của mình. Đợt này, chồng đi vắng, công việc ở
cơ quan bận rộn, lại phải chăm lo cho 2 đứa nhỏ, cô quên khuấy cả ngày sinh nhật
của mình.
Đem lẵng hoa hồng vừa nhận được vào phòng, Trâm giật mình khi thấy thời gian
trôi nhanh quá! Lẵng hoa này có 34 bông, không cần phải đếm Trâm cũng biết rõ,
cũng như biết ai là người gửi nó đến cho mình. 9 năm nay, năm nào cũng vậy, cứ
đúng vào ngày sinh nhật, Trâm lại nhận được một lẵng hoa hồng chỉ có khác là mỗi
năm lại thêm một bông.
Trâm đếm từng bông hoa như một hành động vô thức. Bông hoa đầu tiên là lúc cô
tròn một tuổi. Đôi mắt của bé Trâm tròn xoe nhìn bố mẹ, ông bà, các cô chú xung
quanh với những món đồ chơi xinh xinh. 2, 3… còn bông hoa hồng bạch thứ 6 này
là lúc Trâm được mẹ dẫn đến trường. Những bỡ ngỡ của buổi đầu đi học đã khiến
cho bé Trâm oà lên khóc khi mẹ ra về. 7, 8…
Bông hoa thứ 13 báo hiệu Trâm bước vào tuổi dậy thì. Cô bé đã ngạc nhiên và sợ
hãi trước dấu hiệu con gái của mình. 14… 17. Đúng rồi, khi 17 tuổi, Trâm bắt đầu
nhận ra vẻ đẹp của mình qua ánh mắt của lũ con trai bằng tuổi và cả những gã
nhiều tuổi hơn. 18, 19, 20, những rung động đầu đời, một vài mối tình thầm kín,
lãng mạn, thi vị của một thiếu nữ xinh đẹp. 21, 22. Bông hoa thứ 22 là bông hồng
nhung Trâm đón nhận từ tay Cường cùng lời yêu ngọt ngào và những nụ hôn nồng
cháy. Bông hoa thứ 23 này là giai đoạn hạnh phúc của một thiếu nữ yêu và được
yêu. Nhưng rồi những ngày tháng đẹp đẽ ấy thật ngắn ngủi. Bông hoa màu máu thứ
24 như báo hiệu sự đổ vỡ, chia ly. Cường một mực đòi chia tay dù không một lời
giải thích lý do, dù Trâm hiểu tình yêu của Cường đối với cô vẫn còn nồng cháy.
Đau khổ, mất mát rồi cũng qua đi. Bông hoa thứ 25 đánh dấu bước sang trang
trong cuộc đời Trâm. Bước lên xe hoa theo chồng mà Trâm cũng không hiểu mình có
thật sự yêu anh không và bước chân cô vẫn như níu lại, chờ đợi một người… Cũng
kể từ đó, Trâm bắt đầu đều đặn nhận được những lẵng hoa mỗi năm, nhưng không
tin tức, không một dòng địa chỉ. 26, rồi 27, thằng cu Tít ra đời, cô nhận thấy
mình có một người chồng tốt. Anh luôn chăm lo đến gia đình, yêu vợ, thương con.
Rồi 28, 29, 30, cu Tít lớn dần, Trâm bỗng thấy cô yêu và gắn bó với cái gia
đình này biết bao. Bông hoa 31 là lúc cô bé Tũn ra đời và sau đó là một trận ốm
nặng của Trâm. Anh đã ở bên cô, chăm sóc cho cả mấy mẹ con mà không một lời kêu
ca. Sau khi bình phục, Trâm cảm thấy gia đình thật quý giá. Không biết cô sẽ ra
sao nếu thiếu con, thiếu bàn tay trụ cột của anh trong cái ngôi nhà hạnh phúc
và ấm áp này. Còn đây là bông hoa thứ 34. Sinh nhật năm nay, chồng Trâm đi công
tác miền Nam, chỉ có cô, cu Tít và bé Tũn ở nhà. 34 tuổi, đi qua nửa đời người
Trâm mới cảm nhận được hết những gì cô đang có. Nghĩ lại mối tình với Cường, với
người đàn ông năm nào cũng gửi hoa vào đúng dịp sinh nhật cho cô, Trâm không thấy
nuối tiếc mà thấy mình hạnh phúc. Khi còn trẻ, cô đã có một tình yêu đẹp, một mối
tình mà không phải người đàn bà nào cũng có để mà nhớ và giờ đây, cô lại có một
gia đình, một tổ ấm hạnh phúc…
Tiếng
chuông điện thoại cắt ngang dòng suy tưởng của Trâm. Cô vội cầm lấy điện thoại.
- Alô! Em à! Anh đây!
- Anh à! Ở trong đấy thế nào? Anh có ăn ngủ được không? Công việc có bận không
anh? Đừng có suốt ngày nhậu đấy nhé!
- Ừ! Anh nhớ rồi. Chúc mừng sinh nhật em. Quà anh sẽ mang ra sau. Mấy nhóc khỏe
không, bọn nó đâu rồi cho anh nói chuyện, nhớ quá?
- Ông bà ngoại đón Tít và Tũn sang chơi anh ạ! Tí nữa em cũng sang bên đấy ăn
cơm với ông bà. Em sẽ gọi điện để các con nói chuyện với anh sau. Bao giờ anh về?
- Chắc khoảng vài ngày nữa. Anh có chuyện này rất muốn kể với em.
- Chuyện gì thế anh?
- Thôi, khi về anh sẽ kể. Hôn con hộ anh nhé!
- Hôm nay ngày bao nhiêu rồi Tuấn?
- 20/9, ông nằm đây được gần 1 tuần rồi đấy.
- Sao cơ, đã 20/9 rồi à! Tôi nhờ ông một việc nhé, ông ra bưu điện đến phòng dịch
vụ điện hoa gửi giúp tôi một món quà cho người bạn. À mà thôi, ông có giấy bút ở
đấy không, tôi phải ghi lại cụ thể mới được.
Anh rút giấy bút đưa cho một người bạn đồng nghiệp. Nó dạo này xanh quá! Ung
thư gan giai đoạn cuối. Cùng làm một công ty nhưng kẻ Nam, người Bắc nên phải
qua mấy đợt công tác, hai thằng mới biết nhau. Mới chơi với nhau nhưng không hiểu
sao anh thấy rất hợp với Cường. Cùng người Hà Nội nhưng Cường vào làm việc
trong này đến cả chục năm rồi. Giỏi chuyên môn lại tốt với mọi người nên ai
cũng quý. Chỉ tội kén quá. Mãi chẳng vợ con gì cho tới lúc phát bệnh mọi người
mới biết. Cũng may, lần này anh lại vào Nam công tác nên mới có điều kiện đến
thăm và chăm sóc nó. Anh quý Cường nhưng chưa bao giờ có dịp tâm sự, nói chuyện
với nó một cách ngọn ngành.
- Này ông, cầm giấy rồi làm theo hướng dẫn giúp tôi nhé!
Cường
nói rồi đưa anh mẩu giấy. Mới liếc nhìn, Tuấn chợt giật mình, sa sầm nét mặt.
Nguyễn Hoài Trâm. Số nhà… Phố... Quận… Hà Nội. 34 bông hoa hồng đủ màu. Ngày
sinh nhật 22/9.
Tuấn chưa kịp phản ứng gì thì giọng nói của Cường lại vang lên.
- Tuấn này! Tôi muốn hỏi ông một chuyện.
Cố
lấy lại sắc mặt, Tuấn quay sang:
- Có chuyện gì ông cứ nói đi.
- Gửi hoa sinh nhật cho một người bạn gái đã có chồng có ảnh hưởng gì đến hạnh
phúc của họ không?
Tuấn chợt nhớ lại lần sinh nhật đầu tiên khi Trâm về làm vợ anh, anh đã quẳng
ngay lẵng hoa 26 bông người nào đó gửi tặng cô vào sọt rác. Trâm không nói gì
chỉ lẳng lặng nhặt từng bông hoa cắm vào lọ và tối hôm ấy cô vác gối ra nằm ở
phòng ngoài. Anh đã phải dỗ dành ghê lắm cô mới hết giận. Vài năm sau đó, mỗi
khi thấy cô nhận được lẵng hoa sinh nhật, anh vẫn tức và ghen lắm. Nhưng rồi
sau đó, thấy vợ vẫn hết lòng với gia đình, với con cái, và tình cảm giữa hai vợ
chồng ngày càng gắn bó anh cũng không còn bận tâm về những bó hoa hồng ấy nữa.
Nhưng đôi lúc anh vẫn thắc mắc không biết thằng cha nào mà ngớ ngẩn đến thế. Hóa
ra là…
Vẫn
còn nóng mặt nhưng Tuấn vẫn quay sang Cường thăm dò:
- Nhưng mối quan hệ của ông với cô gái đó như thế nào?
- Nói thật với ông, người yêu cũ. Tôi chia tay cô ấy khi phát hiện mầm bệnh
viêm gan B trong người. Đau lắm nhưng sợ làm khổ cô ấy. Ông biết rồi đấy, bệnh
gan khó sinh con. Rồi sau này lại phát ung thư. Tưởng chỉ vài năm là đi đứt
nhưng không ngờ nó kéo tận đến bây giờ.
Tuấn
nhìn vào khuôn mặt cố tỏ ra thản nhiên của thằng bạn mới thân mà xót xa, trân
trọng. Anh định nói một điều gì đó nhưng rồi lại im lặng.
- Có lẽ ông không phải ra bưu điện đâu. Xé mẩu giấy ấy đi hộ tôi. Bao lâu nay,
gửi hoa cho cô ấy tôi vẫn thấy áy náy, không hiểu có ảnh hưởng đến hạnh phúc
gia đình của cô ấy không. Vả lại, tôi cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa.
Tuấn không biết nói gì nữa. Chưa bao giờ anh cảm thấy thân thiết, gần gũi với
Cường như lúc này.
Ra khỏi bệnh viện, Tuấn đi thẳng ra bưu điện. Chẳng cần mẩu giấy Cường ghi địa
chỉ, anh vẫn có thể dặn dò cô nhân viên Điện hoa một cách kỹ lưỡng để món quà ý
nghĩa có thể đến tay người nhận.
Gác điện thoại xuống, không hỏi Tuấn cũng biết vợ anh đã nhận được lẵng hoa hồng
nhưng có lẽ không thể ngờ được chính anh là người đã gửi lẵng hoa ấy cho cô. Kể
cho Trâm nghe mọi chuyện hay cứ im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Tuấn băn
khoăn chưa biết nên làm như thế nào nhưng có một điều anh biết chắc rằng, dù
như thế nào, Trâm sẽ vẫn tiếp tục nhận được những lẵng hoa như 9 năm qua cô đã
nhận vào mỗi dịp sinh nhật của mình.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét