Nếu bạn vô tình tính nhầm 5.000 đồng của khách hàng nhưng 3 tháng sau
mới gặp lại, liệu ta có nhớ mặt và trả lại số tiền vô cùng nhỏ
ấy ?
Chuyện là chỗ trọ nơi tôi ở ngoài đầu hẻm có 1 chị sáng bán báo,
chiều bán trà sữa, kem, chè, bánh tráng trộn,…. Thời bắt đầu là
sinh viên năm nhất, thỉnh thoảng ghé chị mua báo về đọc. Có nói
chuyện vội vàng vài ba câu xã giao cho vui, cũng cảm nhận được chị
là người khá nhiệt tình và vui vẻ. ̀
Tôi có đặt báo Sài Gòn hàng tuần về đọc, lấy được khoảng 6 tuần
thì không lấy nữa vì học kỳ cuối làm luận văn tốt nghiệp nên dọn
đồ về quê cho giảm bớt chi phí sinh hoạt. Vào tuần cuối, tôi cùng
với đứa bạn ghé ăn kem sẵn lấy báo rồi trả tiền, tiện thông báo
tuần sau không lấy nữa, chị vui vẻ đáp: “vậy khi có qua Cần Thơ có
nhu cầu mua báo thì ghé chị”.
3 tháng sau kể từ dạo ấy, đúng thứ 6 ngày 13/3 tôi qua Cần Thơ nộp
bài và chiềù ghé qua chỗ chị bán báo năm xưa mua ly trà sữa để lên
xe buýt nhâm nhi! Lúc
chị đang pha trà tôi hỏi:
– Bao nhiêu vậy chị ?
– 10 ngàn đồng em. À em phải là người đặt báo Sài Gòn lần trước
không?
– Dạ! Đúng rồi chị! Có gì không chị? (đúng lúc đưa tay lên miệng
tháo khẩu trang, nghĩ thầm thì ra chị cũng nhận ra mình)
– Chị tính lộn của cưng 5 ngàn, hôm bữa chị hỏi bé kia mà nó nói em
đâu có mua báo đâu chị, hên là hôm nay gặp cưng.
– Tức là em phải trả thêm cho chị 5 ngàn hay sao chị ?
– Chị trả lại cho cưng 5 ngàn, báo SG chỉ 14 ngàn, mà chị tính
em 19 ngàn. Em chỉ cần trả cho chị 5 ngàn ly trà sữa bữa nay thôi.
– Đúng lúc chị chỉ vào tờ 5 ngàn tôi cầm trên tay, mà miệng vừa
cười vừa nhắc đi, nhắc lại là đưa 5 ngàn thôi. Biểu tượng cảm xúc smile
Sau đó, chị đưa trà sữa và mình trả chị chỉ 5 ngàn. ”Bữa nay, em qua
đây nộp bài cho giáo viên nên sẵn ghé chị mua trà sữa, em cám ơn
Chị”, Chị xứng đáng nhận được nhiều hơn lời cám ơn và ly trà sữa
trên tay chưa uống nhưng đã cảm nhận được vị ngọt của nó.
Hòa với nhịp bước chân trên đường là xuyên suốt dòng suy nghĩ nối
tiếp nhau, chỉ 5 ngàn đồng mà chị vẫn cố tìm để trả lại, vì sao
vậy? Suốt chuyến xe về nhà hôm ấy, tôi không ngừng nghĩ, buôn bán đâu
có bao nhiêu đồng lời, sao chị không quên nó đi nhưng trái lại chị luôn
kiếm tìm người mua báo chỉ để trả năm ngàn, chị hoàn toàn có thể
quên đi số tiền ấy và tôi cũng chẳng biết gì nếu chị không nhắc
đến. Qua đó có thể thấy được một nhân cách chân chín giữa dòng đời
bon chen hơn thua vì tiền. Tiền không làm nên giá trị con người nhưng
nó có thể đánh mất đi nhân cách một người. Cám ơn Chị! Vì chị cho
em thêm niềm tin để tin tưởng rằng trong cuộc đời này có những người
như chị, không vì 5 ngàn của 3 tháng về trước mà quên đi số tiền vô
cùng nhỏ ấy.
Đâu đó bên tai, tôi nhớ lại lời mẹ dạy lúc nhỏ:
”
Tiền
của mình là của mình, khi xài tiền của mình thì sẽ thoải mái và
vui vẻ hơn, đừng xài tiền của người khác một cách không chính đáng.
Biết đâu mình xài vậy mà người ta ở nhà đang khóc đó con”
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét