Vào một ngày cuối năm 1965. Trên một
chuyến máy bay đưa các Giám Mục người Mỹ trở về từ Ý sau khi đã dự Công Đồng
Vatican 2, có một nữ tiếp viên hàng không rất xinh đẹp, tận tình và nhã nhặn
phục vụ hành khách. Thế nhưng, trong suốt hành trình, cô tiếp viên hàng không
trẻ đẹp này rất bực bội và rất mất tự nhiên vì có một người đàn ông, xem ra thiếu
đứng đắn, cứ liên tục đảo đôi mắt chăm chú nhìn mình. Càng đáng bất bình hơn,
khi đó là một người đàn ông đã lớn tuổi. Cô lại càng khó chịu hơn, vì ngay sau
đó cô được biết, người đàn ông ấy chính là đức cha Fulton Sheen, Tổng Giám Mục
thành New York, một con người nổi tiếng về khoa ăn nói, giảng dạy và đạo đức.
Ngài là một Giám Mục tông đồ lừng danh nước Mỹ. Thật là quái gỡ không thể tưởng
tượng! Một kẻ xem ra thiếu tư cách ấy, lại là con người của thành công, của sự
nổi tiếng sao? Cô không hiểu nổi và thầm chê trách coi khinh vị Giám Mục già
kia.
Đến lúc chiếc phi cơ hạ cánh, kỳ
quái thật, vị Giám Mục già bị coi là “thiếu đứng đắn” kia lại không xuống cùng
lúc với các hành khách. Không hiểu ngài có toan tính gì mà lại đợi mọi người
trên máy bay xuống hết, chỉ còn mỗi mình ngài là vị khách xuống sau cùng. Đã vậy,
khi đến cầu thang máy bay, Đức Cha Fulton Sheen còn ghé sát mặt mình vào tai cô
tiếp viên hàng không nói thầm thì những lời gì đó, ngoài cô gái, chẳng ai có thể
nghe thấy…
Câu chuyện đến đó, tưởng chừng kết thúc. Những
tưởng sự khó chịu của cô gái tiếp viên hàng không rồi cũng trôi qua, cái nhìn
tưởng như khiếm nhã của vị Giám Mục già rồi cũng chẳng còn ai nhớ, có chăng một
ánh mắt dù khiếm nhã (theo như ý nghĩ của cô gái), thì cũng chỉ là một ánh mắt
thoáng qua như bao nhiêu ánh mắt mà cô gái bắt gặp trong đời mình?
Không phải thế. Mọi sự
không trôi đi, không mất. Bởi vào một buổi trưa, Đức Cha Futon Sheen nghe tiếng
gõ cửa, và sau đó là sự bất ngờ của Đức Cha khi ngài mở cửa. Trước mặt ngài là
cô gái tiếp viên hàng không trẻ tuổi có sắc đẹp mặn mà trên chuyến bay hôm nào,
đã từng có ánh mắt thiếu thiện cảm với ngài.
Cô gái lên tiếng chào Đức Cha và hỏi:
“Thưa Đức Cha, Đức Cha có nhớ con không?” Đức Cha Fulton Sheen từ tốn trả lời:
“Cha nhớ chứ. Con chính là cô gái tiếp viên hàng không trên chiếc máy bay đưa
chúng tôi trở về từ Công Đồng Vatican II”. Cô gái nói tiếp: “Vậy Đức Cha có nhớ
Đức Cha đã nói nhỏ vào tai con điều gì không?” Đức Cha trả lời: “Nhớ! Cha nhớ,
Cha đã khen con đẹp lắm. Và cha hỏi con rằng, có bao giờ con đã cảm tạ Chúa vì
Chúa đã ban cho con sắc đẹp tuyệt vời kia chưa?” Cô gái sung sướng nói tiếp:
“Kính thưa Đức Cha, điều Đức Cha nói đã làm con băn khoăn nhiều. Cũng chính vì
điều đó mà hôm nay con đến gặp Đức Cha. Vậy, theo ý Đức Cha, con phải làm gì để
tạ ơn Chúa?” Hơi bất ngờ, Đức Cha Fulton Sheen lặng người suy nghĩ một chút.
Sau đó Đức Cha dẫn cô gái tới trước tấm bảng đồ thế giới treo trên tường, vẫn
giọng nói ôn tồn, Đức Cha hỏi: “Có bao giờ con nghe nói tới một trại phong cùi
nào ở Việt Nam mang tên là trại phong Di Linh chưa?” Cô gái ngước đôi mắt xanh
như dọ hỏi: “Kính thưa Đức Cha, có lần con đã đọc được trên báo. Con cũng đã được
nghe ai đó kể một vài chuyện về trại cùi Di Linh.”
Đức Cha dõi mắt nhìn vào khoảng xa xăm trước
mặt: “Này con, cách đây chưa lâu, cha nghe nói Đức Giám mục giáo phận Sài Gòn
tên là Gioan Cassen đã từ chức Giám Mục Sài Gòn để đến phục vụ anh chị em trại
phong Di Linh. Con có muốn cảm tạ Chúa bằng cách thử một lần đến trại phong Di
Linh, gặp Đức Giám Mục Sài Gòn và ở lại với anh chị em bệnh phong khoảng sáu
tháng không?” Quá bất ngờ trước lời đề nghị của Đức Giám Mục thành New York, cô
gái không thốt lên một lời, lặng lẽ cúi chào Đức Cha rồi rút lui trong sự bàng
hoàng của chính nội tâm của cô…
Một lần nữa, người ta cứ tưởng rằng
câu chuyện thật nhẹ nhàng, nhưng cũng thật mãnh liệt của Đức Cha Fulton Sheen
và cô tiếp viên hàng không kia đã chấm dứt. Nhưng thật lạ lùng, chỉ bằng ấy lời
đề nghị nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát của Đức Cha, đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc
đời của cô tiếp viên hàng không xinh đẹp.
Những tháng đầu năm 1966, người ta đọc
thấy một bảng tin đáng khâm phục trên các phương tiện truyền thông của Sài Gòn
và của Việt Nam nói chung: Một nữ tiếp viên hàng không rất trẻ, rất đẹp của một
hãng hàng không Hoa Kỳ đã xin nghỉ nghề làm tiếp viên hàng không để đến trại
phong Di Linh của Việt Nam, tình nguyện chăm sóc các bệnh nhân phong.
Thật đẹp, đẹp làm sao. Chỉ
chừng ấy lời của một vị Giám Mục khả kính thôi, tâm hồn quả cảm của một cô gái
lãng du thích phiêu bồng khi chọn cho mình nghề tiếp viên, rày đây mai đó, đã
có thể chấp nhận trút bỏ tất cả tương lai đẹp như chính cái vẻ đẹp của cô để sống,
không phải sáu tháng, nhưng là suốt đời cho một lý tưởng cũng đẹp không kém: TẠ
ƠN THIÊN CHÚA.
Chỉ chừng ấy thôi, lời của một vị
Giám Mục khả kính đã biến một cô chiêu đãi viên hàng không xinh đẹp thành một nữ
tu. Bởi chính cô, sau một thời gian phục vụ anh chị em phong, đã tự nguyện
khoác lấy chiếc áo nữ tu trong Hội Dòng Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn Việt Nam. Từ nay,
bước vào đời sống tu trì, Người Nữ Tu, cô gái xinh đẹp của chúng ta, hoàn toàn
trút bỏ mọi vướng bận của đời thường để yên tâm sống lý tưởng cảm tạ Chúa bằng
việc phục vụ anh chị em phong của mình. Người nữ tu đã từng làm tiếp viên hàng
không ấy, đẹp quá. Chị đẹp, không chỉ là một sắc đẹp thân xác, mà chính là một
vẻ đẹp lộng lẫy của tâm hồn. Người Nữ Tu ấy, không ai khác hơn, đó chính là Chị
Louise Bannet.
Chị Louise Bannet đã tình nguyện ở lại trại
phong Di Linh suốt đời. Nhưng biến cố của năm 1975 gây ra nhiều biến động, khiến
Chị không thể tiếp tục ý nguyện của mình. Sau mười năm phục vụ người phong, Chị
đã phải lên đường về nước. Một thời gian sau, Chị lại xin Nhà Dòng cho đi phục
vụ bệnh nhân phong ở Tahiti. Năm 1982, sau nhiều ngày bị căn bệnh ung thư quái
ác hoành hành, Chị Louise Bannet đã qua đời giữa sự tiếc thương vô cùng của cộng
đoàn anh chị em phong tại Tahiti. Và trong tình liên đới, cũng như trong lòng
biết ơn của mình, cũng là chính lòng tiếc thương của các bệnh nhân phong Việt
Nam nói chung và tất cả những ai sống tại trại phong Di Linh nói riêng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét