William James
– ký giả của tờ báo New York Times đã cải trang thành một người lang thang,
nghèo khổ và què một chân. Anh đã trà trộn và sống với những người vô gia cư ở
Miami, một thành phố ở tiểu bang Florida, Hoa Kỳ khoảng nửa năm để tìm hiểu cuộc
sống của họ.
Ngay ngày đầu
tiên, nhìn thấy James tàn tật, ăn mặc rách rưới và bẩn thỉu, từ trong đáy mắt của
những người vô gia cư này đã lập tức biểu lộ ra một sự quan tâm; một người đàn
ông trong nhóm đã bước đến, đưa cho James một cây gậy gỗ và nói với anh rằng: “Người
anh em, hãy cầm lấy nó, như thế sẽ thuận tiện hơn nhiều”.
James đưa tay đón
lấy cây gậy, dùng tay vuốt ve cây gậy này hết lần này đến lần khác, trong lòng
không khỏi cảm kích. Đúng lúc đó, một bóng dáng loang loáng phản ánh trên mặt
dường, dáng đi không bình thường, ngẩng lên nhìn, trong lòng James cảm thấy như
bị cái gì đó thiêu đốt: người đàn ông đưa gậy lúc nãy đang đi cà nhắc…
Chống cây gậy này,
James dường như cảm thấy có một loại sức mạnh vô hình từ nó truyền đến; rất
mau, anh đã giành được tín nhiệm của những người vô gia cư này. Họ dẫn James đi
đến nơi đặt những chiếc thùng rác ở các siêu thị, đến khu dân cư để thu lượm thức
ăn và phế liệu bị người ta vứt đi. Họ còn nói cho James biết nơi nào có nhiều đồ
phế liệu, những phế liệu nào đáng tiền và nên đi lượm vào khung giờ nào, .v.v…
Trong một lần
trông thấy James bước đi khập khiễng một cách vất vả để lật tìm phế liệu, một
anh chàng thanh niên da đen với hàm răng trắng bóng đã bước đến, vỗ nhẹ lên vai
của James, đưa cho anh túi phế liệu và nói: “Này người anh em, anh hãy đi sang
bên cạnh nghỉ ngơi một chút, túi đồ phế liệu này anh hãy cầm lấy đi!”.
James nghe xong, đứng
ngẩn ra đó, như thể không tin vào tai mình: “Vậy làm sao được? Những thứ
này cậu vất vả lắm mới lượm được mà!”
Người lang thang
đó nghe xong, khẽ nhếch miệng cười, nói một cách rất vui vẻ:
“Tôi dễ
dàng hơn anh một chút”. Nói xong, liền quay người bỏ đi.
James xách
túi phế liệu đó, nhớ lại câu mà anh chàng da đen vừa nói khi nãy, trong tâm cảm
thấy vô cùng ấm áp và cảm động.
Tới buổi trưa,
trong lúc đang cảm thấy đói đói, một người đàn ông bị còng lưng trong nhóm đi đến
trước mặt James, đưa cho anh hai ổ bánh mì và nói: “Này người anh em, hãy
ăn đi!“.
James nghe xong, cảm
thấy có chút ngại ngùng: “Nếu anh cho tôi, thế thì anh ăn gì đây?”.
Người đàn ông nghe
xong, khẽ nhếch miệng cười, nói:
“Tôi
dễ dàng hơn cậu một chút!”. Nói xong, liền lảng sang bên cạnh
bỏ đi.
James cầm hai ổ bánh mì trong tay, nước mắt lã chã rơi, phải rất
lâu sau đó mới bình tĩnh lại được.
Đến tối, James
cùng vài người vô gia cư rủ nhau co rúc dưới chân cầu. Nhìn thấy James ngủ ở
nơi ngoài rìa chân cầu, một ông lão đầu tóc bạc trắng chầm chậm đi đến, vỗ nhẹ
vào vai anh rồi nói: “Này người anh em, cậu hãy đến ngủ ở chỗ tôi, ở đó
thoải mái hơn một chút”
James nghe xong, cảm
thấy nghi hoặc nói: “Nếu tôi ngủ chỗ ông, thế thì ông ngủ chỗ nào?”
Ông lão đó nghe
xong, nhoẻn miệng cười, nói: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!”
Lại là “tôi dễ
dàng hơn cậu một chút!“, James nghĩ, những người vô gia cư sống ở giai tầng thấp
nhất trong xã hội này, tuy cuộc sống vô cùng gian khổ, thế nhưng khi họ nhìn thấy
người khác khó khăn, đều luôn chìa tay giúp đỡ, họ luôn thấy bản thân mình có một
phương diện mạnh hơn người khác.
James sống chung với
những người vô gia cư này hơn nửa năm, trong khoảng thời gian hơn nửa năm đó, sớm
chiều ở chung đã khiến anh sinh ra tình cảm thân thiết sâu sắc.
Chàng trai vô gia
cư người da đen tên Ali luôn thích nói đùa kia, một tay bị tàn tật, nhưng cậu vẫn
luôn thích giúp đỡ những người bị tật cả hai tay. Khi người này bày tỏ cảm
kích, cậu luôn thích nói một câu: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút”.
Anh chàng vô gia
cư tên Bobby, thính giác ở hai lỗ tai không được tốt lắm, mỗi lần nhặt được thứ
gì tốt, luôn thích chia sẻ một chút cho người bạn vô gia cư có tật ở mắt; khi
người này bày tỏ sự cảm kích, anh luôn nói một câu, chính là: “Tôi dễ dàng hơn
cậu một chút”
.
Anh chàng vô gia
cư thân thể ốm yếu tên Chater ấy, luôn thích giúp đỡ người bạn vô gia cư thân
thể béo phì kia của mình; khi nhận được sự cảm kích, câu mà Chater thích nói nhất
cũng chính là: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút”
Không lâu sau đó,
James có một loạt bài viết trên trang New York Times với tiêu đề: “Tôi dễ
dàng hơn cậu một chút.” Loạt bài báo đã gây sự chấn động lớn đối trái tim
và tâm hồn hàng triệu độc giả thân thiết của tờ báo. James ngập trong những
bình luận bất tận đầy xúc động của độc giả gửi về.
Một nhà bình luận
nói, đó thực sự là một loạt bài đánh thức những trái tim đã ngủ quá lâu trong sự
thờ ơ, lạnh nhạt ở một đất nước quá coi trọng sự riêng tư.
Bất kỳ ai đọc loạt
bài đó đều muốn ngả mũ chào những người vô gia cư mà họ gặp, với sự kính trọng
thực sự. Tuy họ sống ở giai tầng thấp nhất trong xã hội, nhưng họ luôn có thể
nhìn thấy bản thân mình có ưu thế hơn người khác, và dùng ưu thế nhỏ nhoi ấy để
giúp đỡ những người yếu hơn, mang cho người khác một loại cảm giác ấm áp và
dũng khí để tiếp tục sống.
Hàng triệu độc giả
của tờ báo danh tiếng hàng đầu thế giới bàng hoàng nhận ra, sự rách rưới, bẩn
thỉu, tàn tật hay nghèo khó, không ngăn cản con người trở nên tôn quý và cao cả.
Và không cần phải giàu có bạn mới có thể trao đi tình yêu thương, nỗi đồng cảm,
thậm chí cả một chút vật chất vốn không có mảy may ra gía trị gì đối với hầu hết
mọi người… như là một cây gậy…
James đã viết
trong loạt bài gây chấn động của mình rằng: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút”, là
câu nói kỳ lạ nhất lưu truyền trong những người vô gia cư, câu nói kỳ lạ nhất
mà anh từng đươc nghe thấy trong đời, bời vì mỗi khi nó được thốt ra từ một người
vô gia cư tàn tật, rách nát mà với anh là không thế nào khốn khó hơn, nó bỗng
biến thành một sức mạnh cảm hoá mãnh liệt khiến hết thảy những quan niệm cố hữu
về người khác, sự lạnh nhạt, vô tình, sự hãnh tiến và ích kỉ của một người ở tầng
lớp trên như anh tan biến. Nó cho anh một thứ niềm tin về cuộc sống mà anh chưa
bao giờ cảm thấy khi đến những toà nhà tráng lệ nhất New York, giữa những chính
khách, nhà tài phiệt, hay ngôi sao đỉnh cao thế giới..
Và chúng ta, những
con người chắc chắn giàu có hơn rất nhiều những người vô gia cư khốn khổ, lại
thường là những kẻ kêu ca than phiền nhiều nhất về số phận.
Thực ra cuộc đời sẽ
đơn giản và hạnh phúc hơn rất nhiều nếu chúng ta có thể nói “Tôi dễ dàng
hơn cậu một chút” với bất kì ai đó mà bạn gặp trên đường đời.
Bời vì như những
người vô gia cư kia, bạn luôn có thể nói câu nói đầy cảm hứng đó ngay cả khi bạn
không có gì cả, ngoài… một trái tim.
Theo
Aboluowang
Thiện
Sinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét