Trên thế gian, mọi chuyện
không thể chỉ nhìn vào cái vẻ bề ngoài, mà phải nhìn vào trái tim, nhìn vào bản
chất, như thế mới giúp được bản thân tránh khỏi những hành vi sai lầm.
Một ông bố có niềm đam mê đặc
biệt dành cho xe hơi, cũng vì để mua được chiếc xe yêu thích nên đã tích cóp
tiền trong một thời gian rất lâu.
Khi mua được xe, mỗi ngày,
ông không ngại cực khổ, cặm cụi rửa xe, đánh sáp, công việc chăm sóc xe đã trở
thành việc “hưởng thụ” của ông. Con trai Jake thấy bố yêu thích chiếc xe như
vậy, cũng thường xuyên phụ rửa xe, hai bố con vô cùng vui vẻ.
Một ngày,
người bố về nhà sau một trận mưa lớn, chiếc xe dính đầy bùn đất,
nhưng ông lại quá mệt mỏi, nên nói với con trai: “Hôm khác rửa xe nhé
con!”.
Jake thấy bố đang
mệt liền xung phong thay bố rửa xe. Jack được bố đồng ý. Tuy nhiên,
người bố này lại quên là con trai mình mới có 5 tuổi, ông trở về phòng
nghỉ ngơi mà quên không chuẩn bị dụng cụ gì cho cậu bé cả.
Con trai hào hứng xông ra rửa
xe, nhưng lại không tìm thấy khăn lau. Cậu bé chạy vào trong bếp, đột nhiên cậu
nghĩ tới cái miếng chùi xoong mà mẹ vẫn thường dùng để chà nồi rất sạch
sẽ, vì vậy cậu liền lấy ngay miếng thép ấy để dùng.
Jake cầm miếng chùi xoong, chạy
tới chỗ xe và ra sức chà, hết lần này tới lần khác. Sau khi cậu chà xe xong,
cậu phát hiện trên xe có những vết nguệch ngoạc, cậu sờ lên chỗ đó, lại thấy
sần sùi, lồi lõm.
Jake sợ tới mức khóc toáng
lên. Cậu chạy ngay tới phòng ngủ vừa khóc vừa nói: “Bố ơi, con xin
lỗi, bố mau tới xem đi!”.
Ông bố vội vàng theo con trai
chạy ra ngoài, chứng kiến chiếc xe “cưng” của mình thê thảm như vậy thật không
dám tin là sự thật, ông ngẩn người nói không nên lời, sau cả nửa ngày mới kêu
lên: “Ôi! xe của ta, xe của ta!”.
Ông cảm thấy tức giận tới cực
điểm, xông vào trong phòng, ngửa mặt lên trời mà nói rằng: “Thượng đế! Đây
là chiếc xe mà con dùng hết tài sản tích lũy mới mua được, chưa đến một tháng,
đã biến thành như vậy, thỉnh người cho con biết, con nên làm như thế nào?
Con nên xử phạt đứa con này như thế nào đây?”.
Lời cầu xin vừa chấm dứt, đầu
óc của ông đột nhiên trở nên sáng suốt. Một suy nghĩ chợt lóe lên: “Trên thế
gian mọi chuyện đều không thể nhìn vào cái bên ngoài, mà phải nhìn vào trái tim”.
Ông quay lại, nhìn thấy đứa
con trai đang nước mắt đầm đìa, run rẩy trong ánh mắt sợ hãi và hối hận tột
cùng. Ông bố từ từ lại gần khiến con trai càng run sợ. Ông ôm đứa con
nhỏ vào lòng, mắt đỏ hoe nói: “Cảm ơn con đã giúp ta rửa xe, ta yêu
con, còn yêu hơn cả chiếc xe này!”.
. .
. .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét