Chỉ một hành động đơn giản, một chút
tốt bụng nhỏ nhoi, bạn có thể thay đổi cả cuộc đời của một người giống như câu
chuyện của cô sinh viên và người vô gia cư này.
Chắc chắn bạn sẽ rất bất ngờ khi nhận
ra mình đã làm được một việc rất ý nghĩa mà bạn không nghĩ là mình đang giúp
người khác. Đó chính là những gì mà Casey Fischer sống tại New Hampshire đã trải
qua.
Vào một buổi sáng khi Casey quyết định đến uống cà phê tại một tiệm bánh rán. Trước khi bước vào cửa tiệm, Casey nhìn thấy một người đàn ông vô gia cư đang ngồi ăn xin bên đường. Người đàn ông bước vào cửa tiệm và đếm những tờ tiền lẻ mà mình vừa xin được để đủ trả tiền cho bữa ăn của mình.
Bỗng nhiên, Casey lại có hứng thú để
nói chuyện với người vô gia cư nọ nên cô đã mời ông đến ngồi cùng mình. Ban đầu,
vì lạ mặt, ông có vẻ ái ngại, nhưng rồi cũng đồng ý ngồi cùng cô. Ông có tên là
Chris.
Để tỏ lòng, Casey mời ông một chiếc bánh vòng và một tách cà phê khi họ ngồi nói chuyện với nhau trong vòng 1 tiếng. Chỉ vỏn vẹn với tí thời gian ngắn ngủi nhưng Casey lại nghe được một ít chuyện về cuộc đời của Chris. Cô kể lại trên trang Facebook: “Ông ấy đã nói với tôi rất nhiều thứ, về chuyện người ta đối xử như thế nào khi ông là người vô gia cư, về ma túy đã biến ông thành người như thế nào, về việc mẹ ông bị mất vì ung thư, về việc ông chưa bao giờ biết mặt cha, và về việc ông luôn muốn trở thành người khiến mẹ ông tự hào…“
Một lát sau, vì đã đến giờ đi học nên Casey chào ông ra về, nhưng trước khi đi, ông đã kêu cô chờ một chút rồi viết vài dòng tin ngắn ngủi lên tờ thanh toán và dúi vào tay cô.
Khi lên xe, nhìn dòng chữ nguệch ngoạc, Casey chợt bất ngờ. Trên đó viết rằng: “Tôi đã muốn tự sát ngày hôm nay, Nhưng bởi vì cô, tôi đã không làm điều đó. Cám ơn tấm lòng của cô rất nhiều.”
Và thế là, chỉ một đoạn hội thoại nhỏ, một phút cao hứng, một thoáng tốt bụng của cô sinh viên đã cứu được mạng sống của một người. Có lẽ, chúng ta sẽ không bao giờ biết rằng mình có ích tới đâu cho đến khi khẽ chạm vào tâm hồn của một ai đó.
Do đó, bản thân chúng ta cần mở lòng nhiều hơn với mọi người. Đôi khi, chỉ một tiếng nói chuyện cùng nhau, chỉ một tiếng để nghe người ta chia sẻ nỗi lòng đã giúp ích cho người khác rất nhiều.
Xã hội bộn bề, đôi khi chúng ta quên mất chuyện phải quan tâm đến nhau. Đó cũng là lý do tại sao mà người ta thường nói, đi giữa đông người nhưng tại sao lại thấy mình cô đơn quá. Do đó, dù bận rộn, dù tất bật thì con người cũng nên dành một chút đỉnh thời gian để lắng nghe nhau một chút. Điều đó ắt hẳn sẽ rất có ích đấy. Bởi ai cũng có nỗi lòng và chẳng ai trên đời này nhận được hạnh phúc trọn vẹn đâu, vì được cái này thì mất cái kia cơ mà.
Nguồn: daikynguyen
Để tỏ lòng, Casey mời ông một chiếc bánh vòng và một tách cà phê khi họ ngồi nói chuyện với nhau trong vòng 1 tiếng. Chỉ vỏn vẹn với tí thời gian ngắn ngủi nhưng Casey lại nghe được một ít chuyện về cuộc đời của Chris. Cô kể lại trên trang Facebook: “Ông ấy đã nói với tôi rất nhiều thứ, về chuyện người ta đối xử như thế nào khi ông là người vô gia cư, về ma túy đã biến ông thành người như thế nào, về việc mẹ ông bị mất vì ung thư, về việc ông chưa bao giờ biết mặt cha, và về việc ông luôn muốn trở thành người khiến mẹ ông tự hào…“
Một lát sau, vì đã đến giờ đi học nên Casey chào ông ra về, nhưng trước khi đi, ông đã kêu cô chờ một chút rồi viết vài dòng tin ngắn ngủi lên tờ thanh toán và dúi vào tay cô.
Khi lên xe, nhìn dòng chữ nguệch ngoạc, Casey chợt bất ngờ. Trên đó viết rằng: “Tôi đã muốn tự sát ngày hôm nay, Nhưng bởi vì cô, tôi đã không làm điều đó. Cám ơn tấm lòng của cô rất nhiều.”
Và thế là, chỉ một đoạn hội thoại nhỏ, một phút cao hứng, một thoáng tốt bụng của cô sinh viên đã cứu được mạng sống của một người. Có lẽ, chúng ta sẽ không bao giờ biết rằng mình có ích tới đâu cho đến khi khẽ chạm vào tâm hồn của một ai đó.
Do đó, bản thân chúng ta cần mở lòng nhiều hơn với mọi người. Đôi khi, chỉ một tiếng nói chuyện cùng nhau, chỉ một tiếng để nghe người ta chia sẻ nỗi lòng đã giúp ích cho người khác rất nhiều.
Xã hội bộn bề, đôi khi chúng ta quên mất chuyện phải quan tâm đến nhau. Đó cũng là lý do tại sao mà người ta thường nói, đi giữa đông người nhưng tại sao lại thấy mình cô đơn quá. Do đó, dù bận rộn, dù tất bật thì con người cũng nên dành một chút đỉnh thời gian để lắng nghe nhau một chút. Điều đó ắt hẳn sẽ rất có ích đấy. Bởi ai cũng có nỗi lòng và chẳng ai trên đời này nhận được hạnh phúc trọn vẹn đâu, vì được cái này thì mất cái kia cơ mà.
Nguồn: daikynguyen
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét