Giờ trả bài tập làm văn là
giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho cả lớp nghe hai bài, bài được điểm cao nhất và bài có điểm thấp nhất
Tất nhiên, bài cao điểm được
nghe những tràng pháo tay và bài có điểm thấp là những trận cười, chưa kể sau
đó còn hình thành nên nhiều giai thoại từ những câu mà thầy nhận xét là "
què cụt, thiếu sức thuyết phục...". Và giai thoại này đôi khi còn lan
truyền ra các lớp khác mà tác giả của nó chỉ còn cách là lấy hai tay che mặt
lại.
Vào giờ này cả lớp đứa nào
cũng hồi hộp khi xấp bài trên tay thầy đã vơi nhiều rồi mà bài của mình vẫn
chưa thấy đâu.
Hôm nay, như thường lệ, thầy
mở cặp lấy xấp bài ra là cả lớp nhấp nhổm. Với đề ra là " Hãy kể lại một
kỷ niệm sâu sắc của em", thầy đã nói rằng lớp có bốn mươi học sinh thì
chắc sẽ có bốn mươi kỷ niệm khác nhau, không như khi chứng minh trích đoạn nào
đó bị thầy chê là đơn điệu chúng tôi thường chống chế " Thầy ơi, học cùng
nhau thì làm sao mà dẫn chứng không trùng lặp được ".
Điều khác thường là thầy đưa
xấp bài cho lớp trưởng, chỉ giữ lại một bài. Chỉ một ! Đứa nào cũng nhón người
nghểnh cổ cho cao lên một chút để cố nhìn cho ra tên của ai và được mấy điểm
nhưng không được. Bài hay nhất ? Dở nhất?
Giỏi văn nhất lớp là Tuyết
Anh. Nhưng rồi dự đoán của chúng tôi tiêu tan khi Tuyết Anh với tay nhận bài từ
lớp trưởng. Vậy là thầy giữ lại bài dở nhất rồi ! Cả lớp chuyển ánh mắt nhìn về
phía Long với tiếng cười khúc khích. Nhưng rồi Long cũng nhận được bài của mình.
Vậy thì của ai? Hay? Dở? Làm
sao biết trước được bài sẽ đọc lên hôm nay là của ai? Trời, môn Văn... Có khi
bài trước mới được sáu điểm với lời phê "Lối hành văn trong sáng, nên đọc
nhiều để dẫn chứng phong phú hơn" thì bài sau nhận được ngay điểm bốn với
lời phê "Quá lan man dông dài"! Điểm bày môn văn của thầy là một ước
mơ xa! Ngay cả Tuyết Anh cũng nói vậy.
Chúng tôi nhìn theo tay của
lớp trưởng cho đến khi bài cuối cùng được phát ra. Chỉ mình Tùng là chưa có.
Không hẹn mà cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về phía Tùng, tác giả của bài văn trên
tay thầy.
Tránh cái nhìn của cả lớp,
Tùng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Tùng nhưng có thể thấy rõ hai vàng tay và
cổ của Tùng đỏ ửng.
Tùng là học sinh trường huyện
mới chuyển về lớp tôi được một tháng nay. Không có gì nổi trội, nơi Tùng cái gì
cũng bình thường và chưa có gì tỏ vẻ ra là đặc biệt về môn Văn cả. Vậy mà điểm
tám. Phải, điểm tám ! Chúng tôi nhìn rõ số tám đỏ chót trong ô điểm khi thầy
đưa tay sửa lại cặp kính trên sống mũi, cử chỉ quen thuộc mỗi khi thầy xúc
động. Giọng thầy trầm trầm:
"Kỷ niệm sâu sắc nhất
của em là khi nhận được thư của ba em. Nhà em nghèo lắm nhưng ba má em cho ra
ngoài phố học để sau này em có thể làm điều gì đó tốt đẹp hơn. Cho em ra phố,
ngoài việc phải kiếm việc làm thêm để có tiền trang trải chuyện học hành của
em, ba em còn phải làm những việc mà khi ở nhà em có thể đỡ đần cho gia đình.
Chưa bao giờ ba má viết gì cho em cả. Hồi em còn ở nhà, mỗi khi cần thư về quê
đều do tay em viết..."
Thầy ngừng đọc nhìn cả lớp:
- Các em, thầy sẽ chép lại
nguyên văn lá thư của ba bạn Tùng lên bảng cho chúng ta cùng đọc.
Một chuyện lại! Tất cả chúng
tôi hồi hộp tò mò đọc từng chữ hiện ra dưới tay thầy:
"Con iu thươn của ba. Chìu
hôm qua ba kiu người báng con heo để có tiềng gưởi cho con con nhớ nhà khôn ? Cả
nhà nhớ con nhìu lắm cố họch nge con chừn nào mùa màn song ba má xẻ ra thăm con"
Lá thứ vỏn vẹn 45 chữ
Khi thày quay lại thì Tùng đã
úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Mắt thầy cũng đỏ hoe.
Cả lớp im phăng phắc trước lá
thư đầy lỗi chính tả trên bảng, lá thư yêu thương và gửi gắm của một người cha
vốn chỉ quen với cày cuốc lần đầu tiên cầm bút viết thư cho con.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét