Số mệnh của một người là do trời định
nhưng phúc họa của một người lại là do bản thân tự chiêu mời. Một người có số mệnh
không may mắn nhưng vẫn có thể cải biến được, điều này hoàn toàn phụ thuộc vào
bản thân mình.
Viên Liễu Phàm (1533 – 1606) sống vào
triều đại nhà Minh. Một lần, vào năm Viên Liễu Phàm 15 tuổi, ông đã đến chùa
Vân Tự và gặp Khổng tiên sinh là người có khả năng tiên tri nên cũng tinh thông
đoán vận số.
Khổng tiên sinh đã xem cho Viên Liễu
Phàm một quẻ bói. Ông nói: “Con thi huyện đứng thứ 14, thi phủ đứng thứ 71, thi
đề học đứng thứ 9.” Đến năm sau, Viên Liễu Phàm dự thi ba cấp này, thứ tự xếp hạng
đều giống như lời Khổng tiên sinh đoán, hoàn toàn không sai một điểm.
Sau đó, Khổng tiên sinh còn xem phúc
họa, cát hung có trong cả đời cho Viên Liễu Phàm, ông nói rõ năm nào thi đậu, xếp
hạng thứ mấy, năm nào được lẫm sinh (tức là những học trò được học bổng của các
châu, huyện, hoặc phủ thời xưa), năm nào được cống sinh (tức là học trò giỏi thời
xưa được chọn qua các kì thi sát hạch ở tỉnh, được cấp lương ăn để chuẩn bị đi
thi Đình).
Khổng tiên sinh còn nói: “Sau khi con
là cống sinh thì sẽ được chọn làm huyện trưởng huyện Tứ Xuyên. Sau khi đảm nhiệm
chức huyện trưởng Tứ Xuyên được ba năm rưỡi thì con từ chức hồi hương. Vào giờ
sửu ngày 14 tháng 8 năm 53 tuổi thì mất, tiếc là trong mệnh của con không có
con.”
Những lời tiên đoán này của Khổng
tiên sinh, Viên Liễn Phàm, từng chữ từng chữ đều ghi nhớ, hơn nữa còn ghi chép
lại.
Từ đó về sau, phàm là tham dự cuộc
thi nào thì thứ tự xếp hạng và cho cả sau này làm quan, từng việc từng việc đều
ứng nghiệm, đều không nằm ngoài sự tiên đoán của Khổng tiên sinh.
Về sau, Viên Liễu Phàm quen biết thiền
sư Vân Cốc, thiền sư đã nói: “Một người cực thiện, cho dù vốn trong số mệnh đã
định là khổ cực, nhưng anh ta làm việc đại thiện thì sức mạnh của việc thiện
này có thể biến khổ hạnh thành sung sướng, nghèo hèn, đoản mệnh biến thành phú
quý, trường thọ. Còn một người cực ác, cho dù vốn trong số mệnh đã định là hạnh
phúc, sung sướng nhưng nếu như anh ta làm việc đại ác thì sức mạnh của việc ác
này có thể biến phúc trở thành họa, phú quý, trường thọ biến thành nghèo hèn,
đoản mệnh. Cho nên, nếu như làm việc ác thì tự nhiên sẽ giảm phúc, làm việc thiện
thì tự nhiên sẽ đắc phúc.” Những lời nói này như đánh thức người trong mộng,
giúp Viên Liễu Phàm tỉnh ngộ. Từ đây, Viên Liễu Phàm bắt đầu thay đổi bản thân
mình.
Sau khi nghe được những lời của thiền
sư Vân Cốc, từ một người tùy tiện hồ đồ, ông đã trở thành một người cung kính,
cẩn thận. Cho dù là ở phòng tối, nơi không có người, ông cũng luôn nhắc nhở
mình không được làm việc sai mà phạm tội với trời. Gặp phải người ghét mình, phỉ
báng mình, ông cũng thản nhiên mà bỏ qua, không so đo tính toán.
Một năm sau khi gặp thiền sư Vân Cốc,
đến kỳ thi Đình, theo như lời tiên đoán của Khổng tiên sinh là ông sẽ đỗ xếp thứ
hạng 3 nhưng không ngờ lại xếp thứ nhất. Lời tiên đoán của Khổng tiên sinh bắt
đầu mất linh nghiệm. Khổng tiên sinh đoán ông không thi đỗ cử nhân, không ngờ đến
kỳ thi hương mùa thu năm đó, ông đã thi đỗ cử nhân. Đây đều là những điều mà
trong mệnh của ông vốn không định trước.
Thế là từ đó về sau, Viên Liễu Phàm
càng yêu cầu nghiêm khắc hơn với bản thân mình, không được thấy việc thiện nhỏ
mà không làm, không được thấy việc ác nhỏ mà làm, luôn tự xét lại bản thân và sửa
đổi, tận sức tu thân tích đức làm việc thiện.
Kết quả thực sự là “đoạn ác tu thiện,
họa tiêu phúc đến”. Vào năm Tân Tỵ, vợ Viên Liễu Phàm đã sinh được một người
con trai, đặt tên là Thiên Khải. Từ đây, ông càng tin vào lời của thiền sư Vân
Cốc, ra sức làm việc thiện. Quả nhiên, mấy năm sau, đến năm Bính Tuất, ông tự
nhiên lại thi đỗ tiến sỹ. Bộ Lại bèn bổ nhiệm Viên Liễu Phàm làm chức quan huyện
lệnh. Đến năm ông 53 tuổi cũng không có tai họa xảy ra như lời Khổng tiên sinh
đoán, ngay cả ốm đau cũng không bị. Ông sống khỏe mạnh đến năm 74 tuổi thì qua
đời.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét