Tôi sinh ra và lớn lên trên dãi đất đầy nắng
và gió của miền trung khô cằn đầy sỏi đá. Gia đình tôi cũng từ những ruộng đồng
kham khổ tần tiện sống qua ngày, cha mẹ tôi hằng ngày bán mặt cho đất, bán lưng
cho trời mà vẫn không đủ chi tiêu, không đủ cho công việc học hành của 3 chị em
tôi.
Nếu chỉ có tới đây thì không còn gì để nói mất
rồi, từ khi sinh ra tôi luôn là đứa con ngoan trong lòng ba mẹ.... nhưng một điều
đã khiến tôi thay đổi và giờ tôi viết nên những dòng này để thay cho lời xin lỗi....
Tôi đã học hành rất chăm chỉ, thành tích học
tập của tôi cũng không kém ai, ấy vậy mà điểm thi đại học của tôi vỏn vẹn chỉ
14 điểm....tôi đã xấu hổ với bạn bè, gia đình,người thân như thế nào khi biết
điểm. và tôi đã không nói với ai từ khi tôi biết điểm. nhưng ba mẹ đã động viên
tôi rất nhiều để tôi nộp nguyện vọng đi học,và giờ tôi đang là sinh viên năm 2
trường đại học sư phạm.
Nhưng 2 năm qua,cuộc sống xa nhà đã khiến tôi
thay đổi tất cả. Khi bạn bè thức khuya học bài là lúc tôi tụ tập thâu đêm với
nhóm bạn hư hỏng. Khi bạn bè tích cóp từng đồng ba mẹ gửi là lúc tôi hoang phí
vào tiệc tùng, bar.... Khi bạn bè bình thường như bao người khác là lúc tôi thể
hiện là tiểu thư con gia đình có điều kiện. Và lúc bạn bè nhận được học bổng
này, học bổng kia là lúc tôi nhận được thong báo thi lại 4 môn.... Và chắc tôi
sẽ như thế này, như thế này mãi nếu như tôi không tình cờ nghe được cuộc nói
chuyện đêm khuya của ba mẹ trong một lần ra nhà:
- Giờ kiếm đâu ra 5 triệu để con vào nộp học
phí đây ông?
- Phải bán hết lúa đi chứ làm sao, tôi tính rồi
bà à, bán hết lúa chắc cũng được 3 triệu, còn 2 triệu để tui sang anh Hai mượn
đỡ xem sao.
- Bán hết lúa thì tháng sau nhà mình ăn gì hả
ông? Còn anh Hai liệu có cho mình mượn nửa không?
- Thì giờ biết làm sao, không có tiền nhỡ con
mình bị đuổi học thì sao? Phải cố gắng thôi bà à.....
Nếu như tôi không nghe được cuộc nói chuyện
này, chắc tôi vẫn thể hiện với bạn bè rằng gia đình tôi là một gia đình có điều
kiện, cuộc sống của tôi thừa thải nhiều thứ....lâu nay tôi đã quên mất mình là
ai và gia đình mình như thế nào...
Không biết nước mắt tôi tự bao giờ
đầm đìa trên gối, tôi đã nghĩ về tôi của 1 năm qua, và liệu 1 năm qua gia đình
tôi đã bao lần chạy vạy, đi vay tiền cho tôi nộp học phí, mà học phí đó bao lần
là của quán bar...
Buổi sáng của quê tôi khá đẹp, ánh mặt trời
nhô cao sau rặng tre già, gió thổi man mát, một cảm giác mà sống ở thành phố
tôi không có được. nhìn thấy mẹ tôi hun hút thổi lửa nấu nồi cháo trắng cho cả
nhà, lòng tôi sao khó nói vậy nhỉ. Nhìn mẹ tôi ấp úng khi 2 đứa em tôi xin 20
ngàn nộp tiền lớp, lôi ra mười mấy ngàn tiền lẻ mà sao lòng tôi đau, đau lắm. Từng
đó đã là gì của một cuộc chơi của tôi, từng đó đã là gì của một bộ váy hở hang
tôi mua đi dự tiệc, từng đó đã là gì của một quả đầu màu mè mới của tôi, từng
đó đã là gì khi tôi đưa chúng bạn gọi là "tiền tiêu tạm ".... Tôi tự
thấy có lỗi với ba mẹ, với những đứa em của tôi...
Tôi mới biết ba tôi vừa xin đi phụ thợ cho
người ta, mẹ tôi nói một ngày ba làm cũng được 70 ngàn, cũng đỡ. Cái từ
"cũng đỡ " ấy sao mà như một cái gai đâm vào ngực tôi, đau lắm... tôi
đã tự nhìn lại bản thân của mình, trang phục tôi đang mặc, tôi đã ươn ướt nước
mắt, mà mắt tôi nào đâu phải khóc, chỉ là bụi bay vào mắt thôi. Khi nhìn thấy mồ
hôi ba tôi rơi xuống, thở hổn hển mà vẫn bị người ta la mắng lòng tôi đã đau
xót, đau xót biết nhường nào
Có phải lúc tôi thất vọng, uất ức, bất cần là
lúc ba mẹ tôi cũng đau như tôi. Lúc nhìn thấy bảng điểm của tôi được gửi về nhà
chắc ba mẹ tôi thất vọng về tôi nhiều lắm. Lúc nhìn thấy đứa con gái ngoan hiền
biến thành một người khác chắc ba mẹ tôi đau lòng lắm. Tôi đã làm chính bản
thân mình đau khổ và những người thân, người quan tâm tôi, yêu quý tôi thất vọng
nhiều lắm
Là một phút tôi trải lòng mình, là một lần
nhìn nhận bản thân mình trong gương tôi đã biết mình sai, mình sai nhiều
lắm. Ba mẹ ơi, con thực sự xin lỗi ba mẹ nhiều lắm, con đã không biết rằng
từng con chữ con đánh rơi kia là bao mồ hôi của ba mẹ. con biết con đã sai vì
tương lai của chính bản thân con đang hủy hoại trong tay con. Ba mẹ à.... Nếu
con đánh mất ước mơ trở thành bác sĩ con không thể thực hiện được nó, nhưng
ngay từ bây giờ con sẽ trân trọng con đường con đang lựa chọn vì chính bản thân
con và vì ba, vì mẹ nữa. Con hứa từ bây giờ con sẽ sống khác, một cuộc đời sao
cho đáng sống. ước mơ có thể thay đổi nhưng đánh mất niềm tin và vụt mất đi
tương lai của mình thì khó có thể tìm lại được phải không ba mẹ?
Trên đường vào học, tôi đã tự hứa với bản thân rằng, hôm
nay, qua ranh giới này, tôi sẽ là một con người mới, con người mà ba mẹ tôi
mong muốn, một con người mà tôi hứa tôi sẽ thành công trong tương lai sắp tới.
Tôi viết bài báo này thay cho một lời xin lỗi
của tôi gửi đến ba mẹ và mong rằng ba mẹ sẽ tha thứ tất cả lỗi lầm của đứa côn
gái bất hiếu này của ba mẹ. Tôi muốn chia sẻ cho những ai đã từng và đang như
tôi hãy tự nhìn nhận lại tất cả mọi việc làm và hãy đừng vội vàng buông tay vì
phía sau bạn có rất nhiều người đang ngóng trong và hi vọng về bạn.
Huyền Nguyễn
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét