ĐÊM VÀ NGÀY
Một vị thiền sư hỏi các đệ tử của mình:” Trò nào có thể cho ta biết, đêm kết thúc khi nào, ngày bắt đầu lúc nào?”.
Một đệ tử buột miệng nói:” Ở một cự ly nhất định, vào lúc có thể phân biệt được con vật ở đằng xa là con cừu hay con chó, đó là lúc ngày bắt đầu!”.
– Không đúng! – Thiền sư nói.
– Vào lúc có thể từ đằng xa phân biệt được một cây là cây không có hoa, hay là cây đào là lúc ngày bắt đầu – Một đệ tử khác vội vàng nói tiếp.
– Cũng không đúng! – Thiền sư đã có chút bực bội.
– Vậy thì thưa thầy, ngày bắt đầu vào lúc nào? – Các đệ tử đồng thanh hỏi.
Thiền sư nghiêm túc trả lời:” Chỉ vào lúc các con nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện, nhận ra họ là người anh em của mình thì mới là lúc ngày đã đến. Nếu không, bất kỳ lúc nào trong ngày đối với các con cũng chỉ là đêm đen”.
Một vị thiền sư hỏi các đệ tử của mình:” Trò nào có thể cho ta biết, đêm kết thúc khi nào, ngày bắt đầu lúc nào?”.
Một đệ tử buột miệng nói:” Ở một cự ly nhất định, vào lúc có thể phân biệt được con vật ở đằng xa là con cừu hay con chó, đó là lúc ngày bắt đầu!”.
– Không đúng! – Thiền sư nói.
– Vào lúc có thể từ đằng xa phân biệt được một cây là cây không có hoa, hay là cây đào là lúc ngày bắt đầu – Một đệ tử khác vội vàng nói tiếp.
– Cũng không đúng! – Thiền sư đã có chút bực bội.
– Vậy thì thưa thầy, ngày bắt đầu vào lúc nào? – Các đệ tử đồng thanh hỏi.
Thiền sư nghiêm túc trả lời:” Chỉ vào lúc các con nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện, nhận ra họ là người anh em của mình thì mới là lúc ngày đã đến. Nếu không, bất kỳ lúc nào trong ngày đối với các con cũng chỉ là đêm đen”.
BỐ THÍ
Đang ăn phở với tôi trong quán. Một bà cụ già hành khất ốm nhom bước đến xin bố thí. Nó móc túi lấy tờ 5 ngàn định cho, xong nghĩ sao hắn nhét lại vào túi và nói với cụ già :
-Cụ đã ăn gì chưa ? Con mời cụ tô phở nhé !?
Cụ già gật đầu, hắn mời bà cụ ngồi và gọi một tô lớn trị giá 50 ngàn cho cụ .
Tôi hỏi :
-Sao mày không cho tiền bà cụ 50 ngàn phải hơn không?
Hắn vẫn đang cắm cúi húp phở, không ngẩng đầu lên trả lời tôi :
-Bà ấy có thể xin được một ngày nhiều hoặc ít hơn 50 ngàn từ nhiều người . Nhưng bà ấy sẽ không bao giờ biết được hương vị thơm ngon của một tô phở trị giá 50 ngàn , trong suốt cuộc đời lang bạt còn lại của bà ấy !?…
Tôi lặng lẽ không nói thêm gì ?…
BÌNH AN VÔ SỰ
Ba người đi ra khỏi cửa, một người mang dù, người kia mang gậy, người còn lại đi tay không. Khi trở về, người cầm dù ướt đẫm, người mang gậy thì ngã bị thương, người thứ ba không mang gì thì lại chẳng hề hấn gì. Vốn dĩ lúc trời mưa, người có chiếc dù mạnh dạn bước đi, lại bị mưa dội vào; lúc đi đường bùn trơn trượt, người mang gậy liều lĩnh xông lên nên thường xuyên té ngã; người cái gì cũng không có, lúc mưa to thì tránh đi, đường không tốt thì cẩn thận bước, ngược lại nhờ thế mà bình an vô sự.
QUÉT LÁ
Tiểu hòa thượng phụ trách quét sạch lá rụng trong chùa mỗi ngày. Mỗi ngày phải quét rất lâu. Có người nói: “Trước khi ngươi quét dọn, hãy dùng sức rung cây, để lá rụng xuống hết, ngày mai sẽ không cần quét nữa!” Tiểu hòa thường cảm thấy rất đúng, vui vẻ làm theo. Nhưng ngày hôm sau trong sân lại đầy lá rụng như ngày hôm qua. Vô luận là hôm nay dùng sức ra sao, ngay mai lá sẽ vẫn rụng xuống.
Đang ăn phở với tôi trong quán. Một bà cụ già hành khất ốm nhom bước đến xin bố thí. Nó móc túi lấy tờ 5 ngàn định cho, xong nghĩ sao hắn nhét lại vào túi và nói với cụ già :
-Cụ đã ăn gì chưa ? Con mời cụ tô phở nhé !?
Cụ già gật đầu, hắn mời bà cụ ngồi và gọi một tô lớn trị giá 50 ngàn cho cụ .
Tôi hỏi :
-Sao mày không cho tiền bà cụ 50 ngàn phải hơn không?
Hắn vẫn đang cắm cúi húp phở, không ngẩng đầu lên trả lời tôi :
-Bà ấy có thể xin được một ngày nhiều hoặc ít hơn 50 ngàn từ nhiều người . Nhưng bà ấy sẽ không bao giờ biết được hương vị thơm ngon của một tô phở trị giá 50 ngàn , trong suốt cuộc đời lang bạt còn lại của bà ấy !?…
Tôi lặng lẽ không nói thêm gì ?…
BÌNH AN VÔ SỰ
Ba người đi ra khỏi cửa, một người mang dù, người kia mang gậy, người còn lại đi tay không. Khi trở về, người cầm dù ướt đẫm, người mang gậy thì ngã bị thương, người thứ ba không mang gì thì lại chẳng hề hấn gì. Vốn dĩ lúc trời mưa, người có chiếc dù mạnh dạn bước đi, lại bị mưa dội vào; lúc đi đường bùn trơn trượt, người mang gậy liều lĩnh xông lên nên thường xuyên té ngã; người cái gì cũng không có, lúc mưa to thì tránh đi, đường không tốt thì cẩn thận bước, ngược lại nhờ thế mà bình an vô sự.
QUÉT LÁ
Tiểu hòa thượng phụ trách quét sạch lá rụng trong chùa mỗi ngày. Mỗi ngày phải quét rất lâu. Có người nói: “Trước khi ngươi quét dọn, hãy dùng sức rung cây, để lá rụng xuống hết, ngày mai sẽ không cần quét nữa!” Tiểu hòa thường cảm thấy rất đúng, vui vẻ làm theo. Nhưng ngày hôm sau trong sân lại đầy lá rụng như ngày hôm qua. Vô luận là hôm nay dùng sức ra sao, ngay mai lá sẽ vẫn rụng xuống.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét