28 tháng 3, 2015

CHO EM VAY CHÚT YÊU THƯƠNG



          "Không ai có thể quay ngược lại thời gian để bắt đầu lại từ đầu, nhưng bất kỳ ai cũng có thể bắt đầu từ ngày hôm nay và tạo ra một kết thúc mới”

 
           “Bà ơi, cho con xin một ly nhân trần nóng”-Linh vừa nói vừa xuýt xoa cái lạnh đầu mùa.
           “Của con đây, trời lạnh quá con nhỉ?”-Bà chủ quán gương mặt hiền từ, miệng cười hỏi Linh.
          Nhận lấy ly nước, Linh vê vê trong lòng bàn tay cho ấm: “Vâng ạ, gió mùa Đông Bắc về làm con sợ ra đường quá”

          
          Nhà cô ở cuối ngõ này, hôm nay là chủ nhật, định ngủ nướng bù lại những hôm phải dậy sớm để đi học nhưng có một tên xui xẻo nào đó phá giấc ngủ của cô từ sáng sớm:
           “Baby, hôm nay thời tiết thật dễ chịu, mình hẹn hò nhé”
           “Em muốn ngủ, không muốn gặp anh đâu”-giọng ngái ngủ dễ thương không chịu được của cô làm ai đó bấn loạn.
           “Đúng 8 giờ anh đón em, em không ra anh vào tận nhà xin phép bố mẹ cho em đi”
           “Đồ xui xẻo kia, anh bị hâm à?....alo…alo….anh”-Linh bực mình khi tên đó tắt máy từ lúc nào.
           “Yêu với chả đương, không có cái dại nào nó vào với cái dại nào”-cô hậm hực xem đồng hồ.
           “Mới có 6 giờ mà…….. đúng là cái đồ đáng ghét”
          Kéo chăn ngủ tiếp, thật sự cô không nỡ rời xa cái giường này, ngoài trời đang lạnh mà.

         
          Linh ơi, dậy ăn sáng đi con, muộn rồi”
           “Hôm nay là chủ nhật mà mẹ, cho con ngủ chút nữa đi”
           “8 giờ tới rồi con, ngủ nhiều không tốt đâu con gái”-mẹ Linh vừa kéo chăn vùa vỗ vỗ má cô.
          Linh mở to mắt nhìn mẹ, miệng hét lên: “mẹ nói gì cơ, 8 giờ rồi ạ, thôi chết con rồi, muộn mất rồi”
           “Sao thế con? Hôm nay con đi đâu à?”-mẹ lo lắng.
           “Không sao đâu mẹ, con hẹn cái Hoa đi mua đồ ấy mà”-Linh cười chừ rồi chạy tót vào nhà tắm.
           “Đi đâu thì đi nhưng vẫn phải ăn sáng nghe con”
           “Vâng ạ, con xuống ngay đây”

         
          Đánh răng rửa mặt xong, Linh diện chiếc váy nhung mà mẹ mới sắm cho cùng chiếc áo khoác bông, trông Linh dịu dàng, nữ tính lắm, xuống dưới nhà thì mẹ đã đợi cô ở bàn cùng bát cháo nóng rồi.
           “Nhanh lên con kẻo cháo nguội hết, ăn cho ấm người”-mẹ giục.
           “Oa, ngon quá, mẹ là người nấu ăn ngon nhất”
           “Cô ăn mau cho tôi nhờ, ngồi mà trêu tôi nữa…”-mẹ đỏ mặt mắng yêu Linh.
           “Mà…..hôm nay có nói dối mẹ không đấy, đi với Hoa mà diện thế hả con gái?”-mẹ dung anh mắt dò hỏi, chờ đợi câu trả lời của Linh.
           “Mẹ này….mẹ mua váy cho con thì con phải mặc chứ…mà muộn rồi con đi nha mẹ yêu…”-tô chút son hồng, Linh vội vàng đi luôn, không để mẹ hỏi thêm câu nào nữa, nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô con gái mà mẹ Linh lắc đầu, ngao ngán:
           “Con gái lớn thật rồi, biết nói dối để đi hẹn hò rồi đấy, mình cũng phải ‘đi hẹn hò’ thôi..”

         
          Cứ uống một ngụm nước Linh lại hóng mắt ra đường, mặt cô xậm xịt, sắp 9 giờ rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng kẻ phá giấc ngủ của cô đâu: “cái tên chết tiệt này, đến đây em cho biết tay, thế này mà bảo đúng 8 giờ anh đón em, giận luôn…”
          Vừa nói dứt lời thì có tiếng phanh xe bên cạnh làm cả cô và bà chủ quán giật mình:
           “Này bé, mắng anh hay sao mà làm anh hắt hơi suốt thế”
          Linh không thèm nói câu nào, cứ ngồi yên vậy, mắt nhìn ra hướng khác.
           “Đợi anh lâu quá phải không, anh xin lỗi, tại xe anh bị hỏng mà”
          Cô vẫn không phản ứng gì cả, nắm chặt lấy ly nước. Thực ra cô chỉ giả bộ thôi, chứ cô vui lắm ấy, tại vì nhớ tên đó mà.
          Ghé vào tai Linh thì thầm:” em mà không nói gì là anh hôn em ở đây đó người yêu”
           “Anh dám….”
           “Đấy, nhận lời xin lỗi của anh rồi nhá, giờ thì đi thôi nào, sắp hết ngày rồi….bà ơi con gửi tiền nước cho em này ạ, em này uống hết bình nước của bà chưa ạ….”-hắn trêu trọc Linh.
           “Cha bố anh, con bé xinh xắn thế kia, anh không lo giữ thì mất đấy…”-bà cũng trêu lại hai đứa.
          Anh nghe thấy chưa, em xinh xắn, dễ thương có người công nhận rồi nha…haha”-Linh cười đắc trí.
           “Vâng, người yêu anh xinh đẹp nhất”
           “Anh này…”-mặt Linh đỏ bừng, chào bà bán nước rồi nhảy tót lên xe ngồi.
           “Cẩn thận không ngã bây giờ…..con chào bà con đi ạ”
           “Ừ…hai con đi chơi vui nghe….”
           “Giờ em muốn đi đâu nào?”-anh véo má cô một cái rồi hỏi yêu.
           “Em muốn đi rất nhiều nơi, anh có sẵn lòng đưa em đi không?”
           “Anh có thể đưa em đi bất cứ nơi nào mà em muốn, chỉ cần ngồi sau và ôm anh thật chặt là được”
           “Nếu em không ôm thì sao?”
           “Không được đâu sói ạ, em biết rõ điều đó mà”
           “Đáng ghét….”
           “Đáng ghét nhưng ai đó vẫn yêu đúng không?”
          Không có câu trả lời nào nữa nhưng trong lòng hai người cũng có câu trả lời cho mình rồi, cái thứ tình cảm này thật làm cho người ta say, không phải nói ra hết những suy nghĩ, những cảm xúc trong lòng, chỉ cần ánh mắt nhìn nhau, anh mắt biết nói, anh mắt trao đổi là đã hiểu hết được nhau. Ôm siết lấy anh, ấm áp, dịu nhẹ, có cái gì đó cứ rộn ràng nơi lồng ngực trái của Linh, cô cười thầm với hạnh phúc mà mình đang có, hạnh phúc mà chỉ có anh mới mang lại được cho cô.


          
          Linh giật mình tỉnh dậy, người cô ướt đẫm mồ hôi, suốt bao lâu nay không đêm nào cô có được giấc ngủ trọn vẹn, mọi chuyện dường như mới xảy ra hôm qua thôi, một quá khứ chưa bao giờ cô có thể quên đi dù chỉ một giây phút nào đó, một quá khứ đau và tiếc nuối.
          "Anh à, sao anh lại để em một mình, đôi tay này thiếu vắng hơi ấm lắm anh ơi”-Linh khóc, khóc cho vơi bớt nhớ thương, khóc cho người xưa ấy, khóc cho một bóng hình đã mờ trong kí ức của bạn bè nhưng đối với cô thì nó mãi luôn còn nguyên vẹn trong trái tim đã không còn nguyên vẹn của cô. Cũng phải thôi, anh đã xa cô, anh ra đi mang theo cả tâm hồn cô, trái tim cô cũng rạn nứt từ ấy, nó chẳng thể lành vì cô chẳng thể quên.

         
          Chuyện của 6 năm về trước…..
          Báo An ninh Thủ đô đưa tin: Vào hồi 18 giờ 26 phút ngày 26 tháng 11 năm XXXX, trên địa bàn thành phố xảy ra một vụ tai nạn kinh hoàng, nạn nhân là một thanh niên khoảng 27 tuổi, do không để ý khi chạy sang đường nên nạn nhân bị một xe khách lao vào. Hậu quả làm thanh niên chết tại chỗ, một cô gái chứng kiến toàn bộ sự việc, do quá sợ hãi nên bị ngất cách chỗ nạn nhân khoảng 10 mét. Do khuôn mặt nạn nhân bị biến dạng nên chúng tôi chưa xác định được danh tính nạn nhân. Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhât thêm thông tin về vụ tai nạn này.

         
           “Linh, em đã đi đâu vậy, sao em không nghe điện thoại của anh, anh tìm em cả ngày nay em có biết không?”
           “Anh về đi, tôi không nghe, tôi không tin những gì anh nói nữa”
           “Em đừng đi, đợi anh sang, cho anh cơ hội được giải thích”
           “Tôi không nghe, không nghe, anh đừng lại gần tôi, hãy đi tìm mối tình đầu của anh đi, đồ xấu xa”
          Tất cả mọi người đi qua đều nhìn vào hai con người đứng đối diện nhau, khoảng cách hai bên đường không lớn nhưng sao khoảng cách của hai con người lại xa tới vậy.
           “Linh, hãy nghe anh một lần thôi được không? Đúng, cô ấy là mối tình đầu của anh nhưng đó là chuyện của những năm cấp 3, là thứ tình cảm bồng bột của tuổi học trò, cô ấy có người khác và chia tay anh, anh không hiểu sao giờ cô ấy lại tìm đến em và nói những lời như vậy với em. Kể cả đó là những lời nói thật lòng hay cô ấy còn yêu anh đi chăng nữa, thì giờ người anh yêu là em, người anh cần là em, người cho anh cảm giác nhớ thương chờ đợi một người cũng là em. Anh yêu em Linh à, một mình em thôi”
           “Anh tưởng anh nói những lời này thì tôi tin anh sao, con trai ai cũng thế cả, có mới nới cũ, anh đừng làm tôi đau đớn thêm nữa”
           “Linh, Linh, em đừng đi…cho…anh…”
          Một tiếng phanh xe làm bất kì ai trong lúc ấy rùng mình hòa tiếng va đập mạnh của một con người với xe khách….
           “Kh….ô….n…g…….a……a……….a..a…..a”
          Linh trợn chừng mắt nhìn những gì xảy ra trước mắt mình, một giây thôi, một giây hờ hững, lạnh lung của cô mà làm cô mất đi thứ quý giá nhất, một giây làm cô ân hận suốt cả cuộc đời, một giây thôi…anh rời xa cô mãi mãi. Anh nằm trên vũng máu….bất động….không gào thét gọi tên cô, cô không tin vào mắt mình, cô không thể khóc, cô rất gần anh nhưng sao anh lại xa cô quá.
           “anh ấy đâu rồi, mẹ ơi anh ấy đâu, sao anh không vào thăm con, anh ấy không còn yêu con sao mẹ, con đau lòng lắm mẹ ơi”-Linh gào thét trong phòng bệnh, không ai có thể an ủi cô lúc này, mẹ cô chỉ có thể ôm cô để cô không làm điều dại dột, mẹ cô biết cái cảm giác mất đi người mình yêu là như thế nào, bố Linh cũng rời bỏ mẹ con Linh trong một vụ tai nạn lao động, lúc ấy Linh mới 3 tuổi, một mình mẹ nuôi cô đến bây giờ, nỗi đau trong Linh giờ quá lớn, mồ côi cha, mất người yêu, bà thương con gái mà không thể làm gì hơn.

 
           Đám tang anh, cả gia đình anh không ai cho Linh vào nhà, mọi người đều hận cô, họ cho rằng cô là nguyên nhân gây ra cái chết của anh, cô quỳ bên ngoài nhà tang lễ, chỉ mong được vào nhìn thấy anh một lần nhưng đáp lại chỉ là cái nhìn ghẻ lạnh, những câu chửi rủa không thương tiếc của người thân anh dành cho cô, cô cứ quỳ mãi, quỳ mãi cho tới khi người cô ngả rập xuống sàn, mẹ cô khuyên mãi mà không được nên thấy con như vậy bà xót xa biết bao.
          Ngày đưa anh, cô chỉ dám chạy theo đoàn người, ai cũng ngăn cô lại, cô gào thét đến lạc giọng:
           “Anh ơi, là em sai, em sai rồi, hãy về với em đi, em ghét anh như thế này lắm, anh về mắng em, chửi em đi, em không muốn sống mà không có anh đâu, cô đơn lắm anh ơi……..”
           “Linh, bình tĩnh đi con, con đừng hành hạ bản thân mình”-mẹ cô không kìm được nước mắt, còn mọi người thì chẳng ai để tâm tới cô, chỉ có những người bạn chung của cô và anh hiểu được mọi chuyện nên có mấy người đến an ủi và dìu cô thôi.
           “Mẹ đừng ngăn con, con xin mẹ, con muốn đi cùng anh ấy, anh ấy sang bên ấy một mình sẽ lạnh lẽo lắm, không có ai chăm sóc anh ấy đâu, mẹ thả con ra, mọi người thả tôi ra….”
           “Bốp….”-một cái tát như trời giáng, là của mẹ Linh. Lần đầu tiên trong suốt hơn 22 năm qua bà tát con mình.
           “Con có nghĩ tới mẹ không Linh, con có nghĩ tới mẹ sẽ thế nào nếu mẹ sống chỉ có một mình không Linh, con ích kỉ vậy sao…Linh, con muốn chết thì con cứ chết đi, mẹ sẽ không cản con đâu”
          Linh im lặng trước những lời mẹ cô vừa nói, không hiểu vì cái tát ấy quá mạnh khiến cô đau quá không nói được gì hay vì lời mẹ cô nói đúng quá. Từ lúc ấy, cô thẫn thờ ngồi bên mộ anh, không khóc, cứ lẩm bẩm hát một bài hát nào đó không ai rõ, mọi người nghĩ:”à, chắc rằng người yêu nó chết, nó bị điên”. Một người khác thì lại bảo:"chắc đó là bài hát cả hai đứa nó cùng thích”. Không ai biết được bài hát đó có ý nghĩa gì, người ta chỉ thấy ánh mắt Linh vô hồn, ngây dại, có lẽ con người cô chết theo anh rồi.

 
          
           “Em không được đến gần anh ấy nữa, anh ấy là của chị, mãi là của chị thôi, hahahaha”
           “Không…không…chị cút đi….cút ngay đi”
          Cứ đêm về là nỗi sợ hãi lại ngập tràn căn phòng của cô, cô hoàn toàn hoảng loạn, mất phương hướng, cô không dám ngủ vì cứ nhắm mắt là mọi chuyện lại hiện ra, rất rõ. Có đêm cô thức trắng , cô bật hết tất cả các công tắc đèn lên vì cô sợ sự lạnh lẽo cô đơn này. Cô vẫn quen những ngày còn bên anh…Để mỗi sáng thức dậy, cô mong một tin nhắn chào ngày mới từ anh, đợi anh nhắc ăn sáng, chờ câu mắng của anh khi cô nhịn ăn. Để khi cô buồn, cô vẫn qua con đường ấy, ngóng chờ một dáng người cao, thanh mảnh phóng xe qua và mỉm cười với cô: “giờ đi đâu nhỉ,em nói đi?”. Và cứ thế, hai đứa lại lườn lờ khắp các con phố dài Hà Nội. Để mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, cô nằm ôm điện thoại chờ nghe giọng nói ấm áp quen thuộc, để chờ một tin nhắn chúc ngủ ngon.
          Nhưng bây giờ…Ngày mới của cô không còn ai nhắc nhở. Chiều cuối tuần, cô một mình lặng lẽ bước đi. Mỗi buổi tối cô không còn được nghe anh nói. Và cô chợt nhận ra rằng anh đã mãi xa cô.
          Cô nhớ anh…Nhớ đôi mi dài cong vút đến con trai, con gai cũng phải ghen tị. Nhớ hộp xôi Yến cô với anh cùng nhau ăn ở cầu Long Biên, nhớ những quán cafe mà anh dẫn cô vào, nhớ cái gió lạnh nhẹ Hồ Tây, nhớ cái nắm tay khi anh và cô cùng nhau sánh bước, để lần đầu tiên cô nhận ra rằng một bàn tay luôn cần có một bàn tay. Nhớ nụ cười như mùa thu tỏa nắng trên gương mặt anh, để lần đầu tiên cô biết được rằng hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản thế thôi. Nhớ cái nhíu mày khi cô lỡ làm điều gì không đúng, để lần đầu tiên cô hiểu ra rằng có những điều không cần phải nói ra.
Nhưng bây giờ…Vẫn con đường ấy nhưng một mình cô bước, khoảng trống bàn tay không còn được ai lấp đầy. Cô lạnh lắm dù đeo đôi găng tay bông dày xụ, bởi hình như cô đã quen hơi ấm từ đôi bàn tay anh. Gương mặt anh giờ xa vời với cô và nụ cười ngày nào không biết anh gửi đến ai? Cô muốn biết người con gái nào đang bước đi cùng anh ở thế giới bên ấy, muốn biết giờ này anh có đang mỉm cười với ai đó hay không? Yêu thương nhẹ lắm nhưng cô không biết giữ, để bây giờ nó tuột khỏi tầm tay, chỉ biết trong cô có một khoảng trống không thể lấp đầy, kí ức ngày nào chỉ mình cô vẫn mãi nâng niu mà thôi.

         
          Nhật kí, ngày…..tháng…..năm…..
          Anh à, hôm nay là ngày đặc biệt của chúng ta này, anh còn nhớ không? Cái ngày miệng anh lắp bắp tỏ tình với một đứa con gái xấu xí đó, anh nhớ chứ?. Đáng lẽ ra, hôm nay em sẽ thật sự hạnh phúc với một cuộc hôn nhân mĩ mãn nhưng em lại trốn ra đây để được trò chuyện với anh, em cũng sắp 28 tuổi rồi không được như xưa nữa, có người ngày đó chê em già suốt thôi nhưng mà bây giờ em già thật anh nhỉ, vì em nhớ anh, vì anh không cho em ngủ ngon suốt 6 năm qua đó anh biết không? Nhưng từ giờ anh hãy để người ấy ru em ngủ nhé, đừng bắt em thức khuya nữa nhé và em xin lỗi vì em sẽ quên anh, em sẽ cất giữ mọi thứ để làm bí mật cho riêng mình thôi, vì em mà người ấy khổ quá rồi, em không muốn sự vô tâm của mình làm mất đi người ấy như em từng làm mất anh nữa đâu. Hãy cho em vay thêm chút yêu thương để em đủ dũng khí mang lại hạnh phúc cho người ấy anh nhé, em hứa sẽ trả lại anh, một ngày nào đó ở thế giới bên kia”

          Hạ Thu


.

Không có nhận xét nào: