2 tháng 10, 2015

Chân - Tay - Miệng





          Ngày xửa ngày xưa,Cô Mắt,Cậu Chân,Cậu Tay, Bác Tai và Lão Miệng sống bên nhau rất là thân thiết. Cả bọn ai làm việc người nấy và họ sống bên nhau trong những ngày hạnh phúc nhất,bỗng một hôm cô Mắt đến than thở với cậu Chân,cậu Tay rằng :
          - “Bác Tai, hai anh và tôi làm việc mệt nhọc,quần quật quanh năm, còn lão Miệng thì chẳng làm gì cả,chỉ ngồi ăn không thôi. Nay chúng ta đừng làm gì nữa thử xem lão Miệng có còn sống được nữa không thôi chứ tôi chán cái cảnh kẻ làm người xơi thế này lắm rồi.”
          Cậu Chân, cậu Tay cũng nói :
          -“Phải đấy! Chúng ta phải đi nói cho lão Miệng biết để lão tự lo lấy.Chúng ta vất vả nhiều rồi,nay đã đến lúc lão phải tự mình tìm lấy thức ăn ,xem lão có làm nổi không.”
          Cô Mắt, cậu Chân,cậu Tay qua nhà bác Tai để rủ bác cùng đi. Bác tai đồng ý ,rồi cả bọn dắt nhau hăm hở tới nhà lão Miệng. Đến nơi,họ không chào hỏi gì cả,cậu Chân và cậu Tay nói thẳng với lão :
          -“ Chúng tôi hôm nay đến không phải để thăm hỏi mà để nói cho ông biết : Từ nay chúng tôi không làm để nuôi ông nữa,lâu nay chúng tôi vất vả cực khổ vì ông quá đủ rồi”
          Nói rồi không kịp để cho lão Miệng kịp phân trần gì, cả bọn lục tục kéo nhau về.
          - Từ hôm đó, đúng như những gì đã nói,Bác Tai, cô Mắt,cậu Chân,cậu Tay không làm lụng gì nữa. Nhưng lạ thay,một ngày,hai ngày,rồi ba ngày… cả bọn thấy mệt mỏi, rã rời. Cậu Chân, cậu Tay không còn muốn cất mình lên để chạy nhảy vui đùa như trước nữa.Cô mắt thì ngày cũng như đêm lúc nào cũng lờ đờ,hai mí mắt lúc nào cũng buồn ngủ nhưng không tài nào ngủ được.Bác Tai trước kia thính là thế,nghe nhạc rất rõ mà nay thì lúc nào cũng thấy ù ù như đang xay lúa vậy. Cả bọn lừ đừ,mệt mỏi như vậy cho đến ngày thứ 7 thì không tài nào chịu đựng được nữa,đành họp nhau lại để bàn bạc.Bác Tai nói với cô Mắt,cậu Tay,cậu Chân rằng :
          -“ Chúng ta nhầm rồi các cháu ạ. Nếu chúng ta không làm cho Lão Miệng có cái ăn thì chúng ta cũng bị tê liệt cả. Lão Miệng tuy không làm nhưng lão có công việc là nhai,như vậy là cũng làm việc rồi chứ không phải là ăn không ngồi rồi như chúng ta nghĩ đâu.Nếu lão có cái ăn thì chúng ta mới có năng lượng để tồn tại được”
          Cả bọn nghe thấy có lý liền dẫn nhau đến nhà lão Miệng để nói chuyện lại với lão.Cô Mắt,cậu Chân,cậu Tay cố gượng dậy đi theo bác Tai đến nhà lão Miệng. Đến nơi họ thấy lão Miệng cũng nhợt nhạt cả mội,hai hàm thì khô rang không buồn nhếch mép.Bác Tai,cô Mắt cố vực lão Miệng dậy, còn cậu Chân,cậu Tay thì đi tìm thức ăn. Lão Miệng ăn xong,dần tỉnh lại. bác Tai,cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay tự nhiên cũng thấy đỡ mệt nhọc hẳn, rồi thấy trong người khoan khóai như trước.
          Từ đó về sau, lão Miệng, bác tai,cậu Chân, cậu Tay và cô Mắt sống hòa thuận, thân mật như trước, đòan kết với nhau mỗi người một việc không ai tị ai cả.
          Cuộc sống của họ sẽ tiếp diễn ra sao? Xin đón đọc tập II sẽ rõ…

           Truyện ngụ ngôn – Sưu tầm


.

Không có nhận xét nào: