12 tháng 5, 2018

Gửi tới tất cả những người mẹ trên thế giới này: "Cám ơn mẹ!"




          Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta vẫn xem sự hiện diện của những người mẹ là một điều hiển nhiên mà quên mất việc bày tỏ sự biết ơn với người phụ nữ vĩ đại ấy vì những điều nhỏ nhặt mà họ đã và đang làm để giúp cho chúng ta có thể trưởng thành được như ngày hôm nay. Mẹ đã động viên chúng ta, giúp đỡ chúng ta, cùng chúng ta khóc, cùng chúng ta cười. Đôi khi chúng ta không biết rằng một lời cám ơn đơn giản lại chứa đựng một giá trị lớn lao vô cùng. Vì thế Xin gửi đến tất cả những người mẹ trên thế gian này! Cám ơn mẹ vì đã là mẹ của con!

Cám ơn mẹ vì đã mang con đến với thế giới này


          Cám ơn mẹ vì đã trao cho con một cuộc sống đáng quý vô cùng, để cho con học được bao nhiêu điều hay, gặp được thật nhiều con người thú vị. Và trên hết, đã để cho hai mẹ con mình được gặp nhau!

Cám ơn mẹ vì đã nấu cho con thật nhiều món ăn ngon




Cám ơn mẹ vì đã thức dậy vào mỗi sớm mai để chuẩn bị bữa sáng lẫn bữa trưa cho con trước khi con đến trường. Cám ơn vì bữa ăn nhẹ ngon lành sau mỗi chiều con tan lớp và cả bữa ăn tối thật tuyệt vời nữa.

Cám ơn mẹ vì đã luôn muốn con tự yêu lấy bản thân mình trước khi học cách yêu thương người khác



Cám ơn mẹ vì đã dạy cho con học cách yêu thương, vì câu nói "Để biết yêu thương người khác, trước hết con phải yêu thương chính bản thân con."

Cám ơn mẹ vì đã dạy cho con cách quản lý tiền bạc


Cám ơn mẹ vì khoản tiền trợ cấp và không bao giờ cho thêm dù chỉ một xu lẻ. Điều đó đã dạy cho con biết giá trị của đồng tiền và xóa tan đi tư tưởng "mọi thứ trên đời này đều là miễn phí" trong đầu của con.

Cám ơn mẹ vì đã luôn vị tha dẫu cho con có làm tổn thương cảm xúc của mẹ


Cám ơn mẹ vì "làn da thật dày" mỗi khi nghe con nói những điều gây tổn thương và luôn cố tỏ ra như không hề buồn bã. Con biết mẹ có thể để cho con chết đói hoặc tự tìm đường đến trường sau mỗi cuộc tranh cãi ngớ ngẩn, nhưng không, mẹ vẫn làm bữa trưa cho con và đưa con đến trường.

Cám ơn mẹ vì đã dạy cho con cách giải quyết mọi xung đột hàng ngày


Cám ơn mẹ vì đã dạy con cách im lặng và không hành động cảm tính về những thứ không có ý nghĩa đối với con. Cám ơn vì đã dạy cho con biết cách đứng lên và đấu tranh vì những điều mà con tin tưởng.

Cám ơn mẹ vì đã dạy cho con cách làm người


Cám ơn mẹ vì đã dạy cho con biết cách cư xử, biết nói "làm ơn" và "cám ơn" với mọi người. Giờ đây con đã hiểu được một con người không biết cách cư xử sẽ tồi tệ đến thế nào, và con luôn tự hào rằng mẹ đã dạy cho con cách làm người đúng đắn.

Cám ơn mẹ vì đã hiểu rõ có những điều "chỉ hai mẹ con mình biết"


Cám ơn mẹ vì đã luôn luôn lắng nghe con tâm sự, luôn giữ bí mật về những điều thầm kín mà ngoài mẹ ra con không còn tin tưởng ai khác để giãi bày.

Cám ơn mẹ vì đã dày công chỉ dạy cho con về định nghĩa của hai chữ "công bằng"

Cám ơn mẹ vì đã dạy cho con biết không phải tất cả mọi thứ trên cuộc đời này đều tự nhiên mà diễn ra theo ý muốn của con. Con cần phải làm việc chăm chỉ để biến ước mơ thành hiện thực và không nên tự quyền.

Cám ơn mẹ vì đã dạy cho con biết thế nào là kiên nhẫn


Cám ơn mẹ vì đã dạy cho con biết cách chờ đợi và học cách kiên nhẫn, bởi lẽ đó chính là điều mà mẹ đã ngày ngày phải trải qua trong cuộc sống này.

Cám ơn mẹ vì đã luôn trả lời mọi câu hỏi của con và dạy cho con biết đặt câu hỏi là một điều thật tuyệt

Cám ơn mẹ vì đã trả lời mọi câu hỏi "tại sao, thế nào, là ai, cái gì" của con. Cám ơn vì đã dạy cho con biết đặt câu hỏi là một điều nên làm bởi tri thức là một công cụ tuyệt vời trong cuộc sống, và con sẽ chẳng bao giờ biết được nếu như con không hỏi.

Cám ơn mẹ vì một tình bạn thật tuyệt vời


Cám ơn mẹ vì đã luôn là một người bạn thân thiết của con. Mẹ luôn bên con mỗi khi con vui, con buồn, khi con chán chường thất vọng hay khi con giận dữ. Cám ơn vì đã là người bạn tốt nhất của con, dẫu cho thật nhiều năm về sau con mới có thể nhận ra điều đó.
Cám ơn mẹ vì đã dạy con luôn phải là chính mình


Cám ơn mẹ vì đã cho con biết sẽ ổn thôi nếu con luôn là chính mình. Mẹ đã dạy cho con cách tự hài lòng với chính bản thân và trở thành một bản thân tốt nhất nếu như con muốn.

Cám ơn mẹ vì đã trở thành người ủng hộ lớn nhất trong mọi sự kiện của cuộc đời con

Cám ơn mẹ vì sự hiện diện lớn lao trong cuộc đời con, cùng con đi qua mỗi cột mốc quan trọng trong đời và luôn ủng hộ con, chứng kiến con đường mà con trưởng thành.

Cám ơn mẹ vì đã luôn nở nụ cười



Cám ơn mẹ vì những nụ cười mà mẹ đã dành cho con từ khi con sinh ra cho đến tận ngày hôm nay. Và chỉ đơn giản là, cám ơn mẹ vì đã cười.


.



CON CẢM ƠN MẸ




Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh con ra, đã cho con cuộc sống trên cõi đời này.
Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã cho con giấc ngủ êm đềm với lời ru ầu ơ ngọt ngào có cánh cò bay lả bay la.
Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã giữ chặt tay con trong lần đầu tiên con chập chững biết đi và đỡ con dậy mỗi khi con vấp ngã.
Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã cho con biết thế nào bầu trời bao la rộng lớn của con, nơi đó có những vì sao, có chị Hằng, có dải Ngân Hà và có mẹ chỉ của riêng con.
Con cảm ơn mẹ vì những câu chuyện cổ tích với chàng Thạch Sanh dũng cảm cứu nàng công chúa, với cô Tấm chăm chỉ bước ra từ quả thị thơm, với anh Khoai hiền lành, chân chất. Để con tin vào cái thiện luôn chiến thắng cái ác.
Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã phải nghỉ việc cùng con trong buổi đầu tiên tới trường.
Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã dạy con những chữ cái đầu tiên… O tròn như quả trứng gà, Ô thì đội nón, Ơ thì thêm râu.
Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã dạy con biết cách tự đứng lên và biết cách phải đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống.
Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã để con tự đến trường dẫu sáng nào mẹ cũng đi sau con cho tới khi biết chắc con đã vào lớp mẹ mới yên tâm quay đầu xe đi làm.
Con cám ơn mẹ đã dạy con biết thế nào là tự lập.
Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã không giúp con làm bài tập về nhà, thay vào đó mẹ chỉ giảng cho con hiểu vấn đề bài toán là gì và con phải làm như thế nào?
Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã dạy con biết cách tự giải quyết công việc của mình và mẹ chỉ là người định hướng cho con mà thôi!
Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã không bênh vực con khi con đánh nhau với bạn, mặc dù con là đứa bị đau nhiều hơn. Bởi lẽ lỗi thuộc về con. Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã yêu cầu con phải xin lỗi trước mặt bạn ấy!
Con cám ơn mẹ đã dạy con biết nói lời xin lỗi, biết tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm.


Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã dạy con bài học về lòng nhân ái và sự vị tha!
Con cảm ơn mẹ vì những cái ôm thật chặt mỗi khi con gặp chuyện buồn, dạy con biết cách mỉm cười trước thất bại, và vì ánh mặt mẹ luôn tự hào về con, dẫu cho con không phải là người dẫn đầu.
Con cảm ơn mẹ vì những trận đòn roi cho lỗi của mình để con biết mỗi roi đánh vào người con mẹ còn đau gấp trăm vạn lần.
Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã dạy con khóc không phải là yếu đuối và mỉm cười đôi khi không phải là hạnh phúc.
Con cảm ơn mẹ vì những bữa sáng con ăn, mẹ đã không quản rét cắt da cắt thịt hay ngày hè nóng nực, sáng nào cũng vậy mẹ dậy từ 5h sáng để chuẩn bị bữa ăn riêng cho con.
Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã kể cho con nghe mối tình đầu của mẹ khi con bị người ấy bỏ rơi. Chỉ đơn giản là thế thôi nhưng với con khi ấy mẹ thật tuyệt vời!
Con cảm ơn mẹ vì những bữa cơm gia đình đầm ấm do chính tay mẹ nấu dành cho bố con con
Con cảm ơn mẹ vì những bộ quần áo lúc nào cũng thơm mùi nắng do chính tay mẹ giặt, mẹ phơi, mẹ gấp gọn gàng.
Con cám ơn mẹ vì mẹ đã dành cho con tình yêu vô bờ bến!
Con cám ơn mẹ bởi mẹ luôn ở đó, bên cạnh con, bởi mẹ không chỉ là người bạn thân nhất mà mẹ còn là người thầy đầu tiên dẫn con đi trên đường đời.
Con cảm ơn mẹ vì lúc nào với mẹ con cũng chỉ là một đứa trẻ, để con tha hồ nũng nịu nằm trong vòng tay của mẹ, để mỗi khi mệt mỏi con lại được trở về bên mẹ.
Con cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã dành cho con.
Con cảm ơn mẹ, đơn giản chỉ vì… mẹ đã cho con được làm con của Me....


.

11 tháng 5, 2018

Mẹ ơi, mẹ đừng hoàn hảo nữa...



          Con bước vào đời, luôn tự hào về mẹ - một người tuyệt vời nhất. Nhà cửa, mẹ vén khéo nên gia đình luôn tươm tất mặc dù nhà chỉ có cuộc sống vừa đủ.
          Bạn con đến chơi, chúng rất thích những vật xinh xinh mẹ tự làm. Từ lọ hoa, khăn trải bàn, rèm cửa, những vật trang trí nhỏ xinh luôn tạo nên nét duyên dáng riêng từ đôi tay khéo léo của mẹ. 
          Lo cho ba thì khỏi nói, mẹ chu toàn đến nhường nào. Có người đùa ba “ông này chỉ vắng vợ một ngày là đuối”. Ba ra khỏi nhà quần áo chỉn chu. Mẹ chìu mọi người trong nhà tinh tế đến từng chi tiết. Có lần con nghe bạn mẹ trách: “Bà chỉ lo hoàn hảo cho chồng con, nhưng chính bà lại bỏ bê chăm sóc mình”. 
          Khi đó con còn nhỏ, nghe mà không hiểu. Bây giờ con ra đời, mới thấy mẹ quá thiệt thòi. Hạnh phúc của mẹ chỉ loanh quanh trong nhà đến mức mẹ rất ngại đi chơi và hầu như không có nhu cầu gì. Ba cũng nhìn mẹ như vậy quen rồi, nên tưởng mẹ chỉ thích thế. Con đi học ở trời Tây mới thấy: Phụ nữ 65 tuổi còn lái xe vù vù, năng động, trẻ trung. Họ đi làm, đi du lịch, chơi thể thao mà con cái vẫn thành đạt, giỏi giang.
           Trong nhà, đàn ông, đàn bà bình đẳng như nhau. Hàng ngày vợ chồng cùng đi làm. Tối về, tiện ai người đó nấu nướng, dọn dẹp là việc chung. Con mới biết mình sướng và thật hư khi ở bên mẹ. Mẹ làm tất cả những việc đáng lẽ con phải tự làm từ lâu rồi. Mẹ cực thế mà con cứ nghĩ, vậy mới là mẹ…
          Mẹ đừng hoàn hảo nữa để cho mọi người có kỹ năng sống. Mẹ hãy vì mẹ một chút. Xương khớp mẹ đã nhức mỏi, mà suốt ngày chỉ lo “Nhỡ ông ấy đau”.
           Đức hy sinh của mẹ là cao quý, nhưng con không cần đến thế. Con muốn mẹ đẹp lên, sắm sửa quần áo, trang điểm, muốn mẹ đi du lịch với bạn bè. Bởi chỉ cần ít năm nữa, khi chân yếu mẹ sẽ không đi được. Con muốn mẹ nhớ dưỡng da khi đi ngủ, không chăm sóc sắc đẹp, trông mẹ già hơn ba rồi. Mẹ lo cho mẹ đi, bớt lo cho ba để ba có cơ hội yêu mẹ hơn, mẹ nhé!


.


CON…CHƯA MỘT LẦN NÓI LỜI CẢM ƠN MẸ….


            

            “Con đã không biết bao lần cảm ơn người con yêu, vậy mà chưa từng đủ can đảm nói câu cảm ơn mẹ”…
            Mẹ biết mà phải không, con dù cố gắng tỏ ra cứng rắng đến mấy, vẫn chỉ mãi là cô con gái bé bỏng khờ dại của mẹ, và hôm nay hay sau này vẫn thế. Con cám ơn mẹ, vì mẹ vẫn luôn ở đó, bên cạnh con, cám ơn mẹ vì dù cho con có ngỗ nghịch đến mấy, làm mẹ buồn bao nhiêu lần đi nữa, mẹ vẫn chưa từ bỏ con 1 lần nào… Và con xin lỗi, vì đến tận ngày hôm nay, con mới đủ can đảm để nói ra lời cảm ơn muộn màng…         
           Mẹ biết không, con đã không biết bao lần cảm ơn người con yêu, chỉ vì người mua cho con thứ con thích, chỉ vì người mang đến cho con niềm vui trong những ngày tháng ngắn ngủi của cuộc đời. Cả thế giới con chỉ cần người đó thôi, vì người ta mà sẵn sàng cáu kỉnh với mẹ, con đã nghĩ, chẳng cần tình thương của mẹ nữa…
            Rồi bỗng đến 1 ngày người con thương bỏ con mà đi, con trở nên trống rỗng… Trong những ngày tháng ấy, con đã đau đến chết đi được, con đã khóc không biết bao nhiêu đêm dài vì người chẳng còn bên con, con đã chỉ quan tâm và thương hại cho chính bản thân mình mà quên mất… mẹ cũng đau, cũng buồn không kém khi thấy cô con gái bé bỏng hồn nhiên ngày nào của mẹ, giờ chìm trong nước mắt của 1 câu chuyện tình…
            Để rồi khi con nước mắt lưng tròng ôm lấy mẹ, mẹ lại dỗ dành, “dù cho cả thế giới này có bỏ con mà đi, thì mẹ vẫn sẽ luôn ở đây, cho đến ngày mẹ chẳng còn tồn tại trên cõi đời này nữa”. Con đã chẳng là đứa con ngoan như mẹ luôn hằng ao ước, đã chưa bao giờ biết trân trọng những thứ mà mẹ dành cho con…


            Mẹ hy sinh cả cuộc đời tần tảo nuôi con lớn khôn, mẹ chưa bao giờ để con phải thiếu thốn hay thua thiệt bạn bè, và mẹ, là một người mẹ vĩ đại nhất cuộc đời này để bất kì ai đều phải ao ước, là món quà quý giá nhất mà ông Trời ban cho con… Vậy mà suốt những năm tháng qua, con chưa một lần nói ra rằng con  Cám ơn mẹ… Để rồi đến khi cuộc đời xô con ngã, mẹ luôn sẵn sàng dang rộng vòng tay ôm con vào lòng, để rồi những lúc con thất bại, chỉ có mẹ là nơi con trở về…cho con òa khóc, như những ngày con còn thơ dại, và mẹ, cũng chính là động lực để con tiếp tục bước đi suốt những năm tháng qua…

            Mẹ biết mà phải không, con dù cố gắng tỏ ra cứng rắn đến mấy, vẫn chỉ mãi là cô con gái bé bỏng khờ dại của mẹ, và hôm nay hay sau này vẫn thế. Con cám ơn mẹ, vì mẹ vẫn luôn ở đó, bên cạnh con, cám ơn mẹ vì dù cho con có ngỗ nghịch đến mấy, làm mẹ buồn bao nhiêu lần đi nữa, mẹ vẫn chưa từ bỏ con 1 lần nào… Và con xin lỗi, vì đến tận ngày hôm nay, con mới đủ can đảm để nói ra lời cảm ơn muộn màng…


.

MẸ ƠI, CÓ BAO GIỜ MẸ TRÁCH CON KHÔNG?




           “Con biết Mẹ đã hy sinh cho con nhiều lắm, con biết cả những nỗi buồn mà con trót làm hằn in trên đôi mắt Mẹ. Nhưng Mẹ ơi, có bao giờ Mẹ trách con không…?”
           Mẹ à, con của Mẹ là một cô gái nhạy cảm và ưa viết lách. Con đã viết, viết rất nhiều, viết về bạn bè con, thầy cô con và cả những rung cảm tình đầu nhẹ nhàng, quyến luyến. Thế nhưng chưa một lần con viết về Mẹ – người đáng được tôn vinh nhất trong cuộc đời của con. Mẹ à, Mẹ có trách con không?
           Con luôn tự nhận mình sống giàu tình cảm. Nhưng hôm nay ngồi nghĩ lại, cái cảm xúc của con luôn dành cho một ai khác không – phải – Mẹ. Mẹ à, Mẹ có trách con không?

           Những ngày lễ, con cũng giống như rất nhiều cô gái khác, đi đến lớp và “mè nheo” đòi các bạn nam tặng quà. Nhưng con đã hối hận vô cùng sau một câu nói tưởng chừng vu vơ: “Đôi khi ta quên Mẹ cũng là phụ nữ”. Mắt con nhòe đi sau câu nói ấy. Phải rồi, công sinh thành và dưỡng dục bao năm, đã bao giờ con dành tặng Mẹ một món quà hay đơn giản là một lời cảm ơn đâu. Vậy mà con cứ hay “vòi vĩnh” xin tiền Mẹ để mua quà tặng sinh nhật cho các bạn hay quà mừng vào những dịp tiệc tùng. Con ích kỉ quá, Mẹ nhỉ, Mẹ có trách con không?
           Con lại nhớ có những đêm mùa đông, miền Bắc trời rét cắt da cắt thịt, Mẹ một mình ra khỏi nhà từ lúc 3 giờ sáng rồi rong ruổi trên những chuyến hành trình kiếm kế mưu sinh cho cả gia đình. Con say giấc chẳng biết đâu những vất vả hi sinh của Mẹ, Vậy mà con vẫn hay than vãn mình mệt mỏi sau mỗi buổi học để rồi Mẹ lo lắng: “Con có sao không?”
           Con chợt ân hận lắm vì những lần con lỡ cãi lời Mẹ. Con trách móc Mẹ đủ điều: trách Mẹ không hiểu con, trách Mẹ không cho con tự do mua thứ này, thứ kia, con chỉ biết trách móc và trách móc mà chẳng biết rằng sau những lời nói vô tâm ấy, Mẹ đã buồn biết chừng nào.
           Con biết có những lầm lỗi mà con đã gây ra khiến Mẹ phải tổn thương rất nhiều. Mẹ chưa bao giờ khóc trước mọi người nhưng Mẹ biết không, con vẫn thấy những giọt nước mắt ấy lặng lẽ rơi sau cánh cửa phòng, từ khóe mắt Mẹ đã hằn in những dấu vết thời gian.
           Mẹ đã hy sinh nhiều như vậy, thế mà con lại trách móc Mẹ, cãi lời Mẹ và vô tâm với Mẹ. Mẹ à, Mẹ có trách con không? Có lẽ chưa bao giờ và sẽ là không bao giờ phải không Mẹ? Vì con nhận ra, sẽ chẳng có ai bao dung với con vô điều kiện như Mẹ, không một ai Mẹ ạ.

           Con và Mẹ vẫn hay bất đồng ý kiến nhưng con biết một điều Mẹ ạ. Rằng Mẹ là lý do lớn nhất và có lẽ duy nhất để con tồn tại trên cuộc đời này. Rằng Mẹ đã cho con sự sống, cho con một cơ thể với trái tim khỏe mạnh, cho con cả một tâm hồn, dạy con biết yêu thương, chia sẻ và quan tâm…
           Con biết Mẹ luôn quan tâm và lo lắng cho con. Nhưng Mẹ biết không, Mẹ không thể bên con mãi mãi. Con sẽ phải tự bước đi trên đôi chân của mình. Vì thế, hãy để con lựa chọn, Mẹ à. Hãy để con sống hết mình với tuổi trẻ, với đam mê của con, dù con đường đó có chông gai như thế nào, dù con có thất bại. Con không sợ, vì con có Mẹ, vì Mẹ là niềm an ủi lớn nhất dành cho con.

           Và rồi con muốn nói – lời nói mà bản thân con cùng bao nhiêu người con khác đã rất nhiều lần định nói với người Mẹ của mình nhưng lại không thể nói : Con yêu Mẹ! Mẹ hãy tha thứ cho những lỗi lầm mà con đã gây ra, Mẹ à, có bao giờ Mẹ trách con không?


.

Đơn giản hãy gọi người là Mẹ




Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế:
          - Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà con quá nhỏ bé và bất lực như thế này?

Thượng Đế đáp:
          - Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và săn sóc con chu đáo.

Đứa bé lại nài nì:
          - Nhưng này con không phải làm việc gì ngoài ca hát và vui cười hạnh phúc chứ?

Thượng Đế đáp:
          - Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và cũng sẽ tươi cười với con mỗi ngày. Con sẽ cảm nhận được tình thương của người dành cho con và con sẽ thấy rất hạnh phúc.

Đứa bé lại hỏi:
          - Và làm sao con có thể hiểu được khi họ nói chuyện với con bằng một ngôn ngữ mà con chưa hề biết đến?

Thượng Đế trả lời:
          - Thiên thần của con sẽ nói với con bằng những ngôn từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhất mà con chưa từng được nghe, đồng thời với sự nhẫn nại và cẩn trọng, thiên thần của con sẽ dạy con biết nói.

          - Con nghe nói chốn trần gian lắm kẻ xấu xa. Ai sẽ bảo vệ con?
          - Thiên thần của con sẽ hộ trì con ngay cả khi điều đó đe dọa đến tính mạng của người.
          - Nhưng con sẽ rất buồn vì không còn được nhìn thấy Ngài nữa.
          - Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về Ta, và dạy con cách thức quay về với Ta dù rằng Ta luôn cận kề con.

          Vào giây phút đó, ở nơi thiên đường ngâp tràn an lạc nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang vọng từ cõi thế, và đứa bé vội vàng hỏi Thượng Đế:
          - Thưa Ngài, nếu con phải đi ngay bây giờ, xin hãy cho con biết tên thiên thần hộ mạng của con.
          - Tên của người không quan trọng, con chỉ đơn giản gọi người là "Mẹ".




.


Hoa hồng tặng mẹ




          Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.
          - Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng mẹ cháu - nó nức nở - nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đôla.


Anh mỉm cười và nói với nó:
          - Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.

Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh và trả lời:
          - Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.

Rồi nó chỉ đường cho anh đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:
          - Đây là nhà của mẹ cháu.

Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.

          Tức thì, anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.




.


Người Mẹ có đôi mắt đục mờ



          Sau nhiều lần chứng kiến bà cụ hàng xóm khóc vì bị chính con trai chửi bới thậm tệ. Em quyết định mò sang nói chuyện với anh con trai đó.
          - Em đến có việc gì không?
Anh con trai luôn nhã nhặn với những người xung quanh, dù trai hay gái, già hay trẻ, ngoại trừ mẹ mình.
          - Có - Em trả lời rành mạch, rõ ràng.
          - Chuyện gì em nói đi.
          - Em chỉ muốn hỏi một câu thôi.
          - Em cứ nói.
          - Anh không giận chứ?
          - Anh hứa.
          -… Sao anh hay chửi mẹ của anh vậy?
          -… Ùm.. à…Ùm… Vì bà ấy NGU.
          -… Chào anh..



          Em về luôn, không biết nói gì hơn nữa. Mẹ đẻ ra anh mà anh còn bảo NGU, không biết ai là người khôn đối với anh nữa.
          Một lần mẹ anh đi chợ bán mấy mớ rau, mua gạo và thức ăn xong còn dư 500 đồng, thương cháu (con trai của anh), mẹ mua gói bim bim. Cháu ăn gần hết, anh phát hiện gói bim bim mà mẹ mua đã hết hạn sử dụng, anh tức điên đẩy mẹ ngã xuống đất, chửi mẹ là đồ mắt mù, đồ mù chữ, bim bim hết hạn gần nửa năm mà còn mua, rồi vu oan cho mẹ cố ý đầu độc con của anh, đồ giết người, đồ NGU.
          Mẹ anh chỉ biết khóc, không trách anh mà tự trách mình, phải chi hồi đó, mẹ chạy nhanh, thì đôi mắt của mẹ đâu có mờ đến vậy.
          Mùa đông năm đó, đất nước mới hết chiến tranh, còn bao cấp. Anh còn nhỏ, đói nên khóc suốt ngày. Mẹ anh ra đồng mót khoai, bị người ta đuổi, mẹ chạy chậm nên bị bắt lại, bị đánh nhừ tử, họ bắt mẹ úp mặt vào hố phân, mắt mẹ bị nhiễm trùng, sắp bị mù, cũng may nhờ ông thầy lang nên còn nhìn thấy đường, dù lờ mờ.
          Chuyện đó.
          Em.
          Mọi người.
          Cả làng.
          Cả xã.
          … Đều biết.
          Còn anh, thì không.


.


9 ân đức của Cha Mẹ





Sinh: người Mẹ phải khó nhọc cưu mang hơn chín tháng, chịu sự đau đớn trong lúc đẩy thai nhi ra khỏi lòng mẹ

Cúc: Nuôi dưỡng, nâng đỡ, chăm nom, săn sóc hài nhi cả vật chất lẫn tinh thần. Tình cảm rất tự nhiên nhưng gắn bó ân cần, nên khi Cha Mẹ nhìn con thêm hân hoan vui vẻ, bé nhìn Cha Mẹ càng mừng rỡ cười tươi.

Súc: Cho bú mớm, lo sữa nước cháo cơm, chuẩn bị áo xống ấm lạnh theo thời tiết mỗi mùa; trông cho con lần hồi biết cử động, điều hòa và nên vóc nên hình cân đối xinh đẹp.

Dục: Dạy dỗ con thơ động chân cất bước linh hoạt tự nhiên; biết chào kính người lớn, vui với bạn đồng hàng; tập con từ câu nói tiếng cười hồn nhiên vui vẻ. Khi trẻ lớn khôn thì khuyên răng dạy dỗ con chăm ngoan, để tiến bước trên đường đời.

"Dạy con từ thuở còn thơ,
Mong con lanh lợi, mẹ cha yên lòng"

Vũ: Âu yếm, nâng niu, vuốt ve, bế ẵm ... để con trẻ vào đời trong tình cảm trìu mến thân thương .

Cố: Chăm nom, thương nhớ, đoái hoài, cố cập con trẻ từ tấm bé đến khi không lớn, lúc ở gần cũng như lúc đi xa :

"Con đi đường xa cách
Cha Mẹ bóng theo hình
Ngày đêm không ngơi nghỉ
Sớm tối dạ nào khuây"



Phúc: Giữ gìn, đùm bọc, che gió, chắn mưa, nhường khô, nằm ướt, hay Cha Me quên mình chống đỡ những bạo lực bất cứ từ đầu đến, để bảo vệ cho con.

Phục: theo khả năng và tâm tính của trẻ mà uốn nắn, dạy dỗ, tìm phương pháp hướng dẫn trẻ vươn lên hợp tình đời lẽ đạo, tránh cho con bị lôi cuốn bởi tiền tài ảo vọng, vật chất và thị hiếu bên ngoài.

Trưởng: Lo lắng tận tình, đầu tư hợp lý, cho con học tập để chuẩn bị dấn thân với đời; cố vấn cho con nên vợ thành chồng xứng hợp với gia phong, thế đạo. Dù không cố chấp vấn đề "môn đăng hộ đối", nhưng vợ chồng so le về tuổi tác, trình độ, sức khỏe và khả năng thu hoạch tiền tài... cũng thiếu đi phần nào hạnh phúc lứa đôi, mà tuổi trẻ thường vì tiếng sét ái tình, làm lu mờ lý trí, khi tỉnh ngộ xem như chén nước đã đổ, khó mà lấy lại đủ!

.




.

Mẹ tôi



          Sáng nay cô giáo Đencati lại chơi, cha tôi nhận thấy tôi đã nói một câu vô lễ với mẹ tôi. Vì thế cha tôi răn tôi bằng lá thơ sau này, đọc rất cảm động.

          "Trước mặt cô giáo của em con, con đã tỏ ra vô lễ với mẹ con. Enricô ơi! Lần sau không được thế nữa!

          Thái độ hỗn hào của con đã xuyên thấu trái tim cha như một mũi dao. Cha còn nhớ mấy năm trước đây, mẹ con đã thức suốt đêm ở cạnh giường con, nghe hơi con thở, mẹ con đã lo lắng võ người và mỗi khi nghĩ đến nỗi phải "bỏ" con thì lại sụt sùi. Con ơi! Con nên nghĩ đến những lúc ấy và không nên tệ với mẹ con, một người mẹ sẽ sẵn lòng đem một năm hạnh phúc của mình để chuộc một giờ đau đớn cho con, một người mẹ sẽ vui lòng đi ăn xin để nuôi con và sẵn lòng hy sinh tính mệnh để cứu con sống! Con ơi! Trong đời con, con sẽ có những ngày buồn rầu, thảm đạm, nhưng cái ngày buồn thảm nhất, chính là ngày con mất mẹ con.

          Rồi đây, con sẽ trưởng thành, những cuộc phấn đấu sẽ rèn con nên người mạnh mẽ. Con sẽ không bao giờ quên được hình ảnh mẹ con và con sẽ ước gì lại được nghe thấy tiếng êm ái và trông thấy nét mặt hiền từ của mẹ con, ví dù lớn đến mực nào, khoẻ đến mực nào, con vẫn thấy là một đứa trẻ chơ vơ và yếu đuối. Con sẽ hồi tưởng lại những lúc đã làm cho mẹ con phải mếch lòng mà con buồn. Lòng hối hận sẽ cắn rứt con. Hình ảnh dịu dàng và từ ái của mẹ con sẽ làm cho con thêm rầu rĩ.

          Con nên nhớ rằng lòng hiếu thảo là một bổn phận thiêng liêng của con người. Kẻ nào giày xéo lên chữ hiếu là kẻ khốn nạn. Quân giết người nếu biết tôn kính cha mẹ, cũng còn một điểm thành thực trong tâm; con người dù sang trọng tuyệt vời, nếu làm rầu lòng mẹ, xúc phạm đến mẹ, cũng là kẻ không có nhân cách.

          Enricô ơi! Con van mẹ con đi, để mẹ con hôn con cho cái hôn ấy xoá sách vết vô ơn ở trên trán con. Con ơi ! Lòng cha vẫn yêu con, vì con là mối hy vọng quý báu nhất đời của cha, nhưng cha thà không con còn hơn là có đứa con ở bạc với mẹ!"

          Cha con. 


                                        Hà Mai Anh dịch
                              Trích "Những tâm hồn cao thượng"


.


10 tháng 5, 2018

Người Vợ Mù



          Trong một chương trình radio mang tên “Nẻo về của trái tim”, một cô gái mù đã gửi cho những người làm chương trình câu chuyện của mình.
          Mong muốn của cô là được chia sẻ niềm hạnh phúc mà mình đang có và gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới một người.

          Tôi là một kiến trúc sư vui vẻ, hoạt bát. Cách đây một năm, tôi là người vợ hạnh phúc nhất.
          Khi thức dậy cùng người mình yêu vào mỗi sáng, chúng tôi thường cùng nhau thưởng thức một tách trà trong không gian yên tĩnh đầu ngày.
Chúng tôi xây dựng cho mình một thói quen: sẽ luôn cố gắng chia sẻ với nhau những suy tư và cảm nhận chân thật nhất của mỗi người để gìn giữ hạnh phúc.

          Cuộc sống của chúng tôi êm đềm trôi qua cho tới một ngày. Trên đường từ bến xe buýt vào tới công ty, tôi thấy mọi thứ như nhòa đi trước mắt, chỉ còn lại những tiếng còi xe inh ỏi. Rồi tôi lập tức được đưa vào bệnh viện. Ngày hôm đó, tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng cảm giác khi nghe câu kết luận của bác sĩ:

           “Đây là một căn bệnh thoái hóa nên chúng tôi cũng không thể giúp được gì”
          Bác sĩ còn giải thích rất nhiều điều nữa, nhưng trong đầu tôi chỉ còn đọng lại duy nhất câu nói: “Cô sẽ sớm bị mù”.

          Tôi không biết các bạn sẽ cảm thấy ra sao khi đối diện với sự thật này. Còn tôi, tôi đã đầu hàng một cách hèn nhát. Tôi khóc, tôi cáu bẳn thậm chí nhiều lần gắt gỏng, đặc biệt khi chỉ có tôi và anh, trong căn nhà hạnh phúc của chúng tôi.
          Tôi đã rất sợ, sợ bị rơi vào bóng tối, sợ phải làm một người mù và sợ nhất rằng tình yêu của anh dành cho tôi cũng sẽ không còn.
Tôi không còn dùng trà vào mỗi buổi sáng với chồng nữa. Bởi tôi muốn tất cả phải chịu trách nhiệm về căn bệnh của mình,đặc biệt là chồng tôi.
Trước sự thay đổi chóng mặt của vợ, chồng tôi không nói gì, anh chỉ lẳng lặng quan sát và chịu đựng những cơn nóng giận vô cớ. Hơn thế anh giúp tôi làm mọi công việc nhà bất chấp sự phản đổi đầy ngang bướng của tôi


          Thời gian đó, ông chủ vẫn sắp xếp cho tôi một công việc nhỏ trong văn phòng. Nhờ đó, tôi có thể được ra ngoài vào mỗi sáng. Được đi làm đã trở thành niềm hạnh phúc nhất của tôi khi ấy. Công việc cho tôi cảm giác tôi không phải là người thừa, tôi được chứng minh sự mạnh mẽ của mình và thỏa mãn cái tôi đang bị tổn thương ghê gớm.
          Tôi quyết định vẫn đi xe buýt tới công ty như tôi luôn làm trước đây. Tôi biết mình đã rất quen với con đường và tôi cũng đã dần thành thục việc sử dụng cây gậy cho người mù.
          Chồng tôi đề nghị, hãy để anh đưa tôi đi làm mỗi sáng và trở về đón tôi mỗi buổi chiều.
          Nhưng tôi từ chối, tôi không muốn anh phải vất vả như vậy, bởi nơi chúng tôi làm việc cách nhau rất xa.
          Chồng tôi không phản đối, anh chỉ nói: “Hãy cẩn thận khi qua đường nhé, ngã ba đó khiến anh lo lắng hơn cả”.
Tôi giữ im lặng trước lời dặn dò của anh.
          Mọi chuyện sau đó diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi của tôi. Có lẽ sư lo lắng của tôi và chồng đều là thái quá. Khi dừng đèn đỏ ở ngã ba đầu tiên, tôi nhớ lại lời của chồng và bắt đầu cảm thấy sợ. Ngay lúc ấy có một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
           -“Cô ơi, cô có thể dẫn cháu qua đường không?”          
          Tôi quá đỗi ngạc nhiên với câu hỏi của cậu bé, hình như cậu bé không biết tôi bị mù.
            -“Cháu à, cô xin lỗi, nhưng cô sẽ không bảo đảm an toàn được cho cháu vì cô không nhìn thấy…” Tôi chưa kịp nói hết câu thì cậu bé chen vào.
-“Cháu biết cô bị mù, cháu xin lỗi ý cháu là cô không nhìn thấy, nhưng không sao. Cô là người cao lớn, những người lái xe sẽ nhìn thấy cô, họ sẽ tránh chúng ta. Còn cháu sẽ dắt cô qua đường, cháu sẽ làm đôi mắt cho cô ở ngã ba này nhé.”
          Trước lời nói ngây thơ của cậu bé, tôi thấy mũi mình cay cay. Chuyển gậy dò đường sang tay phải, tôi chìa bàn tay còn lại để nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó. Cậu bé nắm tay tôi thật chặt. Cái siết tay của cậu khiến tôi có thêm rất nhiều tự tin. 



         Hóa ra tôi vẫn còn có ích, vẫn có thể giúp đỡ một ai đó chứ không hoàn toàn là “đồ vô dụng” như tôi luôn nghĩ về mình sau khi không còn nhìn thấy. Bên trong tôi bất giác thấy lạiđược niềm vui.

          Cậu bé quả là một người dẫn đường tài tình, chúng tôi đã quađường an toàn và dường như không làm một người lái xe nào nổi giận. Khi chia tay ở ngã ba, cậu bé nói:

           -“Cháu hy vọng mai cô sẽ lại ở đây nữa, vì sáng nào cháu cũng phải đi qua ngã ba này để đến trường. Cảm ơn cô nhiều nhé. Giờ cháu đi học đây.”

          Cậu bé chào tôi và chạy đi nhanh như một cơn gió. Trước khiđi, cậu bé quay lại, nói thật to:
           -“Hẹn cô ngày mai nhé, cháu sẽ chờ cô đấy”.

Cậu bé khiến nụ cười trở về trên môi tôi, đôi má tôi cũng ửng hồng.

          Một cảm giác ấm áp khiến những căng thẳng bao ngày qua tan mất. Có lẽ ai đó nhìn thấy tôi lúc ấy sẽ phải thắc mắc: Cô gái mù ấy sao lại cười rạng rỡ thế?
          Không để tôi thất vọng, ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa, cậu bé vẫn xuất hiện và chúng tôi đã trở thành đôi bạn “chinh phục ngã ba” từ đó.
Đôi lúc chúng tôi còn nán lại nói chuyện với nhau. Tôi đã biết cậu bé thiên thần ấy (chí ít là với tôi) tên là Jimmy. Jimmy nhỏ người, mặt nhiều tàn nhang, tóc màu hung và có một cái mũi hơi kì lạ. Đó là dáng vẻ mà cậu bé tả về mình cho tôi nghe.
          Nhờ Jimmy bé nhỏ, tôi dần lấy lại niềm vui trong cuộc sống của mình. Tôi cũng đã có thể đối đãi dịu dàng trở lại với chồng, không còn nặng nề với anh nữa. Nhưng cảm giác muốn mở lòng để chia sẻ với chồng vẫn chưa trở về.

          Niềm vui của tôi chỉ kéo dài được một tháng.
          Sáng hôm đó, khi ở ngã ba tôi không thấy Jimmy, cậu bé đến muộn chăng? Tôi chợt hiểu ra rằng hình như những đứa trẻđã kết thúc năm học và Jimmy sẽ không đến trường ngày hôm nay.
          Tôi chưa biết làm thế nào để qua đường khi không có người hoa tiêu nhỏ bé, tiếng lanh lảnh quen thuộc vang lên: “Cô James chờ cháu.”
           -“Cháu đấy à, cô mừng quá, cô cứ nghĩ là cháu sẽ không đến”.
           -“Cháu không thể để cô một mình qua đường được. Đó là lời hứa danh dự. Nhưng cháu sắp theo bố mẹ về quê với ông bà rồi. Cô biết mà, trường học đã nghỉ hè và hôm nay là ngày cuối cùng cháu ở đây”.
         Tôi cảm thấy lo lắng và hơi buồn, nhưng cố trấn tĩnh. Tôi hỏi Jimmy về “lời hứa danh dự” của cậu bé, điều khiến tôi cảm thấy rất tò mò.
           -“Cháu đã hứa với một người. Nhưng chú ấy không cho cháu nói điều này với cô.”
          Chúng tôi cùng nhau băng qua đường trong im lặng. Nhưng khi tới nơi, cậu bé níu tay tôi lại, hỏi rằng tôi có thể đi với cậu bé một chút không? Tôi đồng ý và chúng tôi thả bộ cùng nhau trong một công viên gần đó. Hóa ra cậu bé muốn kể cho tôi nghe về lời hứa danh dự của mình.
          Ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, đã có một người đàn ông nhờ cậu bé dắt một phụ nữ xinh đẹp nhưng bị mù qua đường.

          Người đàn ông ấy giải thích với cậu bé rằng, đó là vợ chú. Cô ấy vừa bị mất đi đôi mắt và chú không thể yên tâm để cô ấy một mình đi qua con phố đông đúc này. Nhưng chú cũng không thể tự tay dắt cô sang đường, vì cô đang đóng cửa tâm hồn mình với chú.

          Nước mắt tôi bắt đầu rơi. Cậu bé tiếp tục kể.Cậu bé đã đồng ý giúp người đàn ông lạ mặt đó.
           -“Không chỉ một lần, cháu không biết tại sao nhưng khi nghe chú ấy kể về cô, cháu nhớ đến cách bố cháu nói về mẹ, đầy yêu thương. Vì thế, cháu đã hỏi chú ấy có cần cháu giúp những ngày tiếp theo không. Đôi mắt của chú ấy lúc đấy rạng rỡ như mắt cháu lúc được đi chơi hay ăn kem vậy”.
          -“Đó là lý do vì sao sáng nào cháu cũng ở đây chờ cô?”
           -“Vâng, nhưng không chỉ chờ cô, cháu chờ cả chú ấy nữa. Chú ấy ngày nào cũng đi qua đường với chúng ta mà.
          Chú chỉ lặng lẽ đi cạnh cô, cách cô một đoạn để cô không cảm thấy sự có mặt của chú ấy.
          Chỉ khi cô cháu mình sang đường an toàn chú ấy mới đi làm”. “Thật vậy sao?”.

          Tôi không còn biết nói gì hơn. “Cháu không định nói chuyện này cho cô nghe. Nhưng ngày mai cháu đi rồi. Cháu sợ cô sẽ thấy hoang mang vì không có cháu.
          Thêm nữa cháu sợ cô vẫn giận chú”. “Vậy hôm nay chú ấy có đi cùng chúng ta không, Jimmy?”
          Chồng tôi đã đứng đó từ bao giờ. Anh đã lắng nghe câu chuyện của cô cháu tôi. Tôi không biết khuôn mặt anh lúc ấy như thế nào.. Chỉ biết có một bàn tay to lớn, ấm áp và rất quen thuộc nắm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng dắt tôi đi hết quãng đường từ công viên tới văn phòng.
          Sau ngày hôm ấy, tôi đồng ý để chồng chở đi làm, và buổi chiều tôi đi xe buýt về, anh đã nhờ được một người bạn trong công ty đưa tôi ra bến xe. Tôi còn được biết, công việc mà ông chủ sắp xếp cho tôi chính là nhờ anh đã tới gặp và thuyết phục ông.


          Đó là câu chuyện tình yêu mà tôi muốn chia sẻ với các bạn.

          Những ngày tháng vừa qua đã khiến tôi nhận ra rằng: Trong cuộc sống nhiều đau khổ này, tình yêu thực sự hiện hữu, và nó mang một sức mạnh chữa lành thật to lớn. Khi nghĩ về sự nhẫn nại của anh suốt thời gian cùng tôi và Jimmy sangđường, khi cảm nhận được rằng trái tim chan chứa thiện niệm của anh luôn nghĩ cho cảm giác của tôi, nghĩ đến việc làm thếnào để tôi an toàn và hạnh phúc nhất, tôi mới hiểu ra thế nào là thực sự yêu một ai đó.
          Chia sẻ câu chuyện này cũng là cách tôi muốn anh biết:
          Từ tận đáy lòng, tôi biết ơn tình thương và những điều anh đã dành cho tôi.
          Và hơn thế, anh và Jimmy bé nhỏ đã cho tôi hiểu và học được rằng yêu thương một người là dành cho người đó sự bao dung, nhẫn nại và những điều thiện lành nhất mỗi ngày.




.